Phong Quá Thiên Phàm

Chương 39: Chương 39




Translator: Tần Dã

Beta – reader: Chuotbong

Thiên Thần cảm thấy mình đã rất lâu chưa ngủ một giấc yên ổn như vậy. Trở người một cái thì được ôm chặt một vật ấm áp, thoải mái đến mức lại dựa sát hơn vào bên đó, ra sức ôm lấy. Thực sự rất thoải mái, trong lòng Thiên Thần nghĩ, nhưng mà là cái gì đây?

Ngây người một hồi rồi mở choàng hai mắt, bắt gặp ngay ánh mắt băng giá của Sở Tiêu Dao, liền vội vàng buông tay ra, “Ta thực sự không phải cố ý. Đêm qua ta đã nói rồi, ta thích ôm đồ khi ngủ.”

Sở Tiêu Dao không tiếp lời. Kỳ thực y sớm đã tỉnh vào lúc trời hửng sáng rồi. Chỉ là y không muốn đánh thức Thiên Thần đang say giấc. Thế nên cũng không nhúc nhích, một mực nằm đến giữa trưa, nheo mắt lại ngắm nhìn Thiên Thần, dường như muốn đem cả con người này nhìn thấu. Vừa rồi hắn đột nhiên quay người lại ôm lấy mình, độc dược đã nắm chặt trong tay lại chậm chạp chưa rải ra. Thực ra Sở Tiêu Dao đã ý thức đến điểm này. Y đối với tên Thiên Thần không giống như người khác.

Y chưa bao giờ chung giường với người khác, cho dù là đối diện giáo chủ Tam Thiên cũng chưa từng. Nhưng mà hôm qua lại là theo bản năng, muốn thế nào thì nói thế nấy, không cảm thấy không thích hợp, cũng không xấu hổ khó xử. Đặc biệt là khoảnh khắc Thiên Thần ôm lấy y vừa rồi, y lại muốn ôm ngược lại, cho người đó hấp thu thêm nhiều ấm áp ở trong lòng mình.

Thứ tình cảm như vậy, y không hiểu nhưng cũng không bài xích, thậm chí còn rất thích. Thiên Thần đối với y lại là cảm giác thế nào?

Thiên Thần nhìn y cúi đầu không nói chuyện, liền nhảy xuống giường, gào lên: “Ta đói rồi, sắp chết đói rồi. Sở Tiêu Dao, chúng ta đi ăn cơm đi.”

Sở Tiêu Dao thu hồi dược ở trong tay vào tay áo rồi cũng xuống giường.

Hai người đang ăn ngon lành, chính xác mà nói là một mình Thiên Thần đang ăn say sưa ngon lành. Đồ ăn phương Bắc có chút cay, chẳng hề thích hợp với một Sở Tiêu Dao vốn sinh sống ở Giang Nam. Cho nên, y chỉ ăn vài miếng đã buông chén đũa xuống, nhìn Thiên Thần một phát quét toàn bộ sạch thức ăn trên bàn.

Thấy trên khóe miệng Thiên Thần có một hạt cơm, liền vươn tay giúp hắn lấy xuống. Việc này khiến cho Thiên Thần đang ăn uống ngon lành lại đỏ mặt, bất mãn lầu bầu: “Làm gì vậy, lại muốn hạ độc ta?”

Sở Tiêu Dao lấy hạt cơm trong tay cho hắn xem. Thiên Thần vẫn cãi bướng như cũ: “Ta biết ngươi chính là muốn mượn cơ hội này độc chết ta. Nhưng mà rất đáng tiếc, tính cảnh giác của ta quá cao, ngươi không đắc thủ được rồi.”

Sở Tiêu Dao khinh bỉ nhìn hắn, lại còn tính cảnh giác rất cao, là ai đêm qua ngủ như con heo, làm như gà gáy trong khách *** đều câm cả.

Gặp phải vài người quen, Thiên Thần lập tức có nề có nếp lễ phép hàn huyên hai câu. Vẻ mặt đó xém chút nữa khiến Sở Tiêu Dao phì cười. Đây là lần đầu tiên y cảm thấy trên thế giới này chẳng phải toàn là màu xám. Bởi vì ở trong mắt người này, y bao giờ cũng có thể tìm được đủ loại màu sắc khác nhau.

Mỗi buổi sáng, Sở Tiêu Dao đều sẽ thức dậy trong vòng tay của Thiên Thần. Tính cảnh giác cũng càng ngày càng thấp. Số lần dùng độc cũng càng ngày càng ít. Hai người thường hay ngồi uống rượu với nhau. Phần lớn thời gian đều là Thiên Thần nói, Sở Tiêu Dao vừa uống rượu vừa nghe. Chuyện buồn cười, chuyện không buồn cười, chuyện buồn, chuyện không buồn, tất cả mọi chuyện trước kia liên quan đến Thiên Thần, y đều cẩn thận nghiêm túc lắng nghe. So với ngày trước học độc thuật, học ám khí, còn nghiêm túc gấp trăm lần.

“Sở Tiêu Dao, chúng ta vào hoàng cung trộm rượu uống đi. Nghe nói rượu ở trong đó uống đặc biệt ngon.”

Rõ tàng Sở Tiêu Dao không phải loại người hồ nháo. Người trên giang hồ và người trong quan phủ trước nay vốn là nước giếng không phạm nước sông. Nhưng chính vì một câu nói này, Sở Tiêu Dao đã nửa đêm cùng Thiên Thần lẻn vào nội viện hoàng cung, đem tất cả rượu trong hoàng cung uống gần hết. Thời gian sau đó, cũng thường xuyên đến đấy, cho dù bọn họ có phát giác, tăng thêm người canh gác, nhưng hai người này lại như vui không biết mệt, trong vòng một tháng đã uống sạch bách số rượu kia.

Sau khi trở về, Thiên Thần đắc ý lăn lộn trên giường: “Thật quá đã, ngươi không nhìn thấy, mặt của bọn người kia đều tái cả rồi.”

Sở Tiêu Dao ôn nhu nhìn hắn, mỉm cười không nói. Người này thực sự đáng yêu cực kỳ. Uống sạch rượu của người khác không nói, lại còn bỏ vào trong đó thứ nước đục không biết lấy từ đâu ra, khiến cả đám người kia đều tức đến bốc khói.

Thiên Thần quay mặt qua đã nhìn thấy nụ cười của Sở Tiêu Dao, trong lòng có chút khổ sở, ngày mốt đã tròn một tháng rồi, đến lúc đó thì phải xa nhau. Sở Tiêu Dao này rõ ràng muốn hại mình nhưng chính mình lại hận không nổi. Nguyên nhân trong đó chỉ là bởi vì ba chữ, không đành lòng.

“Ngày mốt đã là một tháng rồi. Đến lúc đó, ngươi sẽ không thể hạ độc ta nữa rồi, ngươi sẽ là thân tự do.” Nét mặt vốn đang đau lòng lại đột nhiên phấn khởi: “Nhưng mà, ngươi phải nhớ kỹ Sở Tiêu Dao ngươi từng làm thủ hạ của ta một tháng. Trong một tháng này, ngươi chính là thủ hạ của ta. Sau này cho dù rời xa rồi, ta cũng sẽ nói như vậy, ta mặc kệ thanh danh của ngươi, ta chính là sẽ nói như vậy.”

Một tháng, cuối cùng đã qua một tháng rồi. Nhớ lại chuyện của ngày đó, phảng phất giống như vừa mới xảy ra hôm qua. Hóa ra, đối với người sở hữu niềm vui, thời gian thực sự tương đối ngắn.

Sở Tiêu Dao trăm ngàn lần không muốn rời xa Thiên Thần. Có hắn ở bên cạnh, tất cả mọi thứ đều tươi mới sống động, đều xán lạn rực rỡ. Con người thật tham lam, người từng có được hạnh phúc lại càng như vậy, cho nên y không muốn đi. Sở Tiêu Dao đứng dậy đi đến trước mặt của Thiên Thần. Thiên Thần ngồi trên giường, trên mặt che giấu không hết sự tịch mịch: “Thiên Thần, ngươi luyến tiếc ta ư?”

“Ta… Đừng có mơ. Ta làm gì có luyến tiếc ngươi? Ta chỉ mong sao ngươi mau chóng đi. Gia hỏa như ngươi cứ luôn hại ta.” Thiên Thần hục hặc quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào Sở Tiêu Dao.

Sở Tiêu Dao chầm chậm cúi đầu xuống, dùng tay nâng đầu Thiên Thần lên. Vào lúc hắn ta còn chưa kịp hiểu rõ, nhẹ nhàng phủ lên một nụ hôn mềm mềm, âm ấm.

Trong đầu Thiên Thần một màu trắng xóa, ngẩn ngơ nửa buổi, mới đẩy người trước mắt ra, chửi rủa: “Ngươi có ghê tởm không hả? Ngươi… ngươi… làm gì hôn ta? Lúc ta ngủ không thành thật như vậy cũng không có hôn ngươi. Ngươi làm gì hôn ta?”

“Ta thích.”

“Cái gì mà ngươi thích, ngươi thích nhưng ta không thích.” Nói xong liền muốn rút kiếm ra nhưng lại bị Sở Tiêu Dao ấn trở vào.

“Ngươi không thích? Vậy thế này thì sao?”

Nói rồi lại là một nụ hôn, mà nụ hôn này so với cái trước kia còn kịch liệt hơn nhiều. Thiên Thần hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ cảm thấy trong lòng có một cơn nóng hừng hực, trên dưới khoan động, trong miệng có vật gì đó trên dưới khuấy động. Nhưng hắn hồ đồ rồi, bởi vì hắn cũng không biết kia là gì, biết rằng không thể hô hấp, chỉ có thể tim đập.

Sau một nụ hôn, cả người Thiên Thần mềm nhũn ngã vào trong lòng của Sở Tiêu Dao, vẫn đang không ngừng ngoác miệng hô hấp, trên mặt đỏ đến mức tựa hồ có thể nhỏ ra máu.

Nhìn Thiên Thần như vậy, trong lòng Sở Tiêu Dao thoáng rung động, thọc tay vào trong y phục của Thiên Thần, vuốt ve rồi lại vuốt ve muốn ngừng mà không được. Lửa từ bụng dưới bốc lên khiến y miệng khô lưỡi ráo, chỉ muốn tìm cái “cửa ra” phát tiết ra ngoài. Thế là môi lại hôn lên Thiên Thần vẫn còn chưa thôi thở gấp.

Nhưng mà lần này thời gian Thiên Thần giác ngộ lại rất nhanh. Dù sao võ công của hắn cũng ở trên Sở Tiêu Dao, sử dụng toàn lực liền đấy Sở Tiêu Dao từ trên thân mình xuống.

“Cái tên bệnh thần kinh nhà ngươi làm gì vậy?” Thiên Thần muốn rút kiếm ra nhưng trong lúc này mới phát mình đã quần áo xộc xệch, áo trên cơ hồ đã không còn gì che đậy. Là việc xảy ra lúc nào, hắn chẳng hề có chút cảm giác gì, phẫn hận nhìn chằm chằm vào Sở Tiêu Dao: “Ta phải giết ngươi.”

Hét lớn một tiếng liền bổ nhào tới, bởi vì kích động nên ngay cả nội công cũng quên mất sử dụng, chỉ một mực đánh mạnh vào ngực của Sở Tiêu Dao: “Cái tên bệnh thần kinh nhà ngươi, ta là nam nhân, là nam nhân, ngươi sao lại làm những chuyện này với ta, tại sao, tại sao?”

“Ta yêu ngươi, ta rất yêu ngươi.” Sở Tiêu Dao mặc cho Thiên Thần đánh. Tuy rằng rất đau nhưng y lại không đành lòng đánh trả. Chuyện mà ngày trước đành lòng từ giây phút này về sau sẽ không đành lòng được nữa rồi.

Thiên Thần nghe đến mấy chữ này, nước mắt tràn mi mà ra: “Yêu ta? Không, đừng yêu ta, đừng yêu ta, ngươi đừng yêu ta.”

Sở Tiêu Dao trở tay ôm hắn vào lòng: “Nhưng ta chính là đã yêu ngươi rồi, không còn cách nào hối hận nữa.”

Thiên Thần không giãy giụa, “Xin ngươi đừng yêu ta. Ta là chưởng môn tương lai của phái Nghiêu Sơn, không có cách nào yêu ngươi, nhất định không thể yêu ngươi.”

“Nhưng mà ngươi đã yêu ta rồi, không phải sao?” Trong lòng Sở Tiêu Dao hiểu rõ, nếu như Thiên Thần không yêu y, sớm đã giết y, cũng sẽ không nói ra những lời như vậy. Nhưng mà loại chuyện này lại khiến hắn đau khổ đến vậy ư?

“Ta không muốn, ta không muốn, nhưng ta cũng hình như thực sự… ” Lời chưa nói dứt đã biến mất trong nụ hôn của Sở Tiêu Dao. Nụ hôn đó chính là định tình, chính là một đời một kiếp.

Cây lay động ngoài cửa sổ, lắc lư qua lại theo gió. Ánh sáng chiếu trên thân cây cũng lúc sáng lúc tối, sau đó trong một tiếng rít, tắt ngóm, không sáng lên nữa.

Quý Phong nghe đến đây, không kìm được một trận đau khổ. Hắn biết, câu chuyện của bọn họ không có kết cục tốt. Hắn thì sao? Hắn và Sở Sở Tử Phàm cũng sẽ như vậy sao?

Câu chuyện vẫn đang tiếp tục…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.