Translator: Tần Dã
Beta – reader: Chuotbong
Việc Quý Phong phải đi là chuyện sớm muộn. Chỉ cần Thiên Thần giao phó ngôi vị chưởng môn cho hắn thì hắn nhất định sẽ quay về, khi đó là thời gian bao lâu? Một năm? Mười năm? Nhưng rời khỏi lại là việc bao nhiêu năm cũng sẽ không thay đổi. Có lẽ đến lúc đó mình sẽ càng không đành lòng thôi, có lẽ lúc đó mình cũng đã từ bỏ thống nhất giang hồ rồi. Kết quả có thể sẽ như thế nào?
May mà bây giờ nguôi lòng không quá muộn, may mà vẫn còn kịp giết chết hắn.
Sau khi Sở Sở Tử Phàm quay về, liền càng gia tăng sự giết chóc đối với các môn phái. Lúc ấy là thời gian giữa hè của ba năm về trước.
Kí ức lại bắt đầu tràn lan, nhưng mà Sở Sở Tử Phàm sớm đã tập quen. Nếu như một món tình cảm trong vẻn vẹn một ngày đã phát sinh vô số lần, bất luận là ai, y nghĩ đều hẳn nên tập quen.
Ba năm qua, y không biết Quý Phong khi nào sẽ đến đây, chỉ là y muốn đến thì đến, có lúc sẽ “đụng” phải, có lúc không, nhưng không bao giờ gặp mặt.
“Sư đệ, quay về đi.” Viêm Kỳ lại nói một lần nữa.
“Ta không muốn đi.”
Viêm Kỳ tiến lên kề vai sát cánh với y, “Nhưng đệ đã là chưởng môn rồi, không còn là Quý Phong nữa. Việc nên làm, việc không nên làm, trong lòng đệ chẳng phải hiểu rõ vô cùng sao? Cớ sao còn tùy ý như vậy chứ?”
“Tiếp nhận chưởng môn chính là bởi vì ta chưa đủ tùy ý, mới phạm sai lầm lớn thế này, mà sai lầm này, cả đời ta cũng không sửa lại được nữa.”
“Chuyện đã qua đi lâu như vậy, đệ vẫn chưa buông xuống được sao? Quên đi, đều quên cả đi, chúng ta đều đã không quay về được nữa rồi.” Viêm Kỳ kéo tay hắn, tay của hắn so với tuyết đông còn băng giá hơn.
Quý Phong rút tay ra. “Chuyện này ta vĩnh viễn không thể buông xuống. Nếu như cho ta gặp lại y, chỉ cần y vẫn còn yêu ta, ta nhất định sẽ đi theo y, không bao giờ rời xa nữa. Mấy năm nay, ta thực sự chịu đủ rồi.”
Nhìn vào bàn tay trống không, Viêm Kỳ nhắm mắt lại, không để sự đau khổ của mình trào ra bên ngoài, lại nghe thấy Quý Phong nói như vậy liền mở mắt ra, lạnh lùng nói, “Quý Phong, đệ đừng làm chuyện ngốc nữa. Với lại, đệ biết rõ hắn tuyệt đối không thể yêu đệ. Hắn hận đệ còn không kịp, mấy năm nay hoàn toàn không có tin tức. Rốt cuộc là chuyện như thế nào, ta nghĩ hẳn là đệ biết rõ. Hơn nữa, tin tức mới thu được gần đây càng ngày càng khẩn bách, hành động của Bạch Thủy Giáo đã bắt đầu bất lợi đối với phái Nghiêu Sơn. Như vậy đệ vẫn không quản ư?”
Quý Phong nghe vậy, cơ thể bỗng chốc run rẩy, lại đứng thẳng người hơn.
Viêm Kỳ nói tiếp, “Trước kia rốt cuộc có bao nhiêu môn phái từng đến tìm phái Nghiêu Sơn, từng đơn độc tìm Quý gia trang, đệ không thể không biết chứ? Nhưng đệ đều bịt tai làm ngơ, còn hạ lệnh không cho phái Nghiêu Sơn nhúng tay vào. Bên ngoài nói phái Nghiêu Sơn chúng ta thế nào, đệ lại biết được bao nhiêu? Hơn nữa, các sư thúc sư bá sẽ không để mặc cho đệ tiếp tục nháo thêm nữa. Quay đầu đi, Quý Phong, một mình đệ không đi được bao xa đâu.”
“Không, lần này ta không quay đầu lại nữa. Viêm Kỳ, nhiều năm như vậy huynh vẫn luôn ở bên cạnh ta, ta biết huynh quan tâm ta, không muốn ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không muốn nhìn thấy ta thất bại thảm hại, thanh danh bê bối. Ta cảm tạ huynh nhưng lại không thể như huynh mong muốn.” Lúc Quý Phong nói chuyện, hai mắt không dám nhìn Viêm Kỳ. Người mà mấy năm nay không thay đổi thì chỉ có Viêm Kỳ. Viêm Kỳ vẫn là Viêm Kỳ sư huynh đó, chưa từng đổi thay.
Thế nhưng hắn lại không còn là Quý Phong lúc đầu, mấy năm nay hắn đã trưởng thành. Theo sự gia tăng của tuổi tác, rất nhiều chuyện cũng ngày càng rõ ràng. Lúc trước, Thiên Thần sư công không cùng Sở Tiêu Dao ở bên nhau, đấy là bởi vì Sở Tiêu Dao chết sớm. Nếu như ông không chết, Quý Phong tin rằng Thiên Thần sư công cuối cùng nhất định cũng sẽ từ bỏ tất cả, chỉ để cùng ông ở bên nhau.
Cái gì mà nhân nghĩa đạo đức chẳng qua là sợi dây thừng trói buộc tự do của con người. Đáng thương thay rất nhiều người rõ ràng có năng lực thoát ra nhưng vẫn cam nguyện bị vây bên trong, bị vây trong lưới, không thể đào thoát. Quý Phong cũng từng như vậy, so với người khác còn lợi hại hơn, bởi vì hắn không nhúc nhích được. Hiện tại tấm lưới ấy đã có một cái lỗ, hắn có thể ra ngoài rồi, chỉ cần Sở Sở Tử Phàm kéo hắn một cái, hắn liền ra ngay, và sẽ không bao giờ chui vào nữa.
“Quý Phong, đệ đừng ngốc nữa, theo ta về đi.” Viêm Kỳ không có cách nào thuyết phục được Quý Phong. Kỳ thực chẳng phải y cũng chưa từng thuyết phục được mình? Chẳng phải sớm đã biết kết quả sẽ thế này, vẫn một mực theo bên cạnh hắn sao?
Mấy năm nay, y nhìn Quý Phong càng ngày càng trầm mặc ít nói, đầu mày ngày càng khóa chặt, ánh mắt ngày càng ưu uất và cả trái tim đang chết dần chết mòn kia. Kỳ thực người đớn đau nhất không phải là Quý Phong, là y, là Viêm Kỳ y, bởi vì một mình y phải chịu đựng sự đau lòng của hai người, của mình, và của cả Quý Phong.
Các vị sư thúc sư bá trong phái Nghiêu Sơn đều bất mãn với Quý Phong. Tuy rằng bọn họ kiêng kị võ công của Quý Phong và cả những lời Thiên Thần sư công đã nói khi mất, nhưng thời gian càng lâu, bọn họ lại càng không để ở trong lòng, mà trên thực tế, Quý Phong cũng chưa từng làm bất kì việc gì đề cao và mở rộng cho phái Nghiêu Sơn. Nếu như mình không giúp hắn, hắn phải làm sao mới có chỗ đứng đây?
Người khác nói về y thế nào, nghĩ về y thế nào, chửi y là chó, nói y là yêu cũng không sao, y thì chỉ muốn cho Quý Phong thêm một niềm vui mà thôi, cho dù niềm vui ấy không có phần của y.
Có điều y dù sao cũng không phải chưởng môn, có rất nhiều việc không phải y có thể định đoạt. Những tháng ngày này, do sự khiêu khích của Bạch Thủy Giáo, trên trên dưới dưới phái Nghiêu Sơn đều bất mãn với Quý Phong, mà bây giờ lại thêm sự thờ ơ vô cảm của Quý Phong, y làm sao có thể an tâm? Y tận tâm tận lực như vậy, Quý Phong còn nói những lời thế này, còn muốn y phải làm sao đây? Quý Phong, ngươi thực sự muốn bức chết ta sao?
“Viêm Kỳ, đừng buồn, xin lỗi, chúng ta quay về đi.”
Tất cả mọi chuyện Quý Phong đều biết, song hắn lại không nói một câu, có lẽ là hắn quá ích kỷ. Có một ngươi vô oán vô hối giúp ngươi giảm bớt đi rất nhiều phiền toái, cho nên vô hình trung hắn liền muốn ỷ lại vào người này. Viêm Kỳ chính là người mà hắn muôn ỷ lại, tuy rằng mình không yêu y, nhưng Quý Phong sớm đã xem y như người nhà nên tuyệt đối không thể chịu được khi nhìn thấy y buồn. Viêm Kỳ buồn nhưng lại chưa bao giờ nói ra, để ở trong bụng, còn phải miễn cưỡng gượng cười. Quý Phong nào phải cây cỏ, há lại thực sự vô cảm?
“Ân, chúng ta vẫn là mau quay về đi.” Viêm Kỳ rất vui khi trong lòng Quý Phong có y. Y không để tâm đấy rốt cuộc là vị trí gì, vì chí ít y vẫn có chỗ đứng, không phải sao? Hơn nữa, trực giác mách bảo với y, nếu còn không rời đi, nhất định sẽ xảy ra chuyện không hay, mà chuyện đó có thể sẽ liên quan đến Sở Sở Tử Phàm. Tuyệt đối không thể để cho Quý Phong nhìn thấy người đó. Bạch Thủy Giáo, Sở Sở Tử Phàm sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày biến mất trên thế giới này.
Sở Sở Tử Phàm nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, nheo mắt lại. Ánh trăng soi xuống nước, lại chiết xạ trong mắt của y, khiến cho mắt y sóng nước lóng lánh. Nhưng đấy cũng chỉ là trong nháy mắt, sau đó liền lại là ao tù nước đọng, không nổi lên bất kì gợn sóng nào.
Quý Phong, ngươi vẫn còn yêu ta, hay là đã thay lòng đổi dạ rồi? Đột nhiên tỉnh ngộ, sự báo thù tốt nhất không phải là giết hắn, mà là đối đãi lạnh nhạt, hoặc là thay lòng đổi dạ, cũng giống như Quý Phong vừa rồi, trong lòng Sở Sở Tử Phàm thầm nghĩ.
Sau khi trở về, Viêm Kỳ đã viết ngay một bức thư cho Quý Ngôn, nói sơ lược chuyện của Quý Phong, với lại muốn bọn họ liên thủ, cho dù không diệt trừ được Bạch Thủy Giáo, cũng phải giết chết Sở Sở Tử Phàm. Từ rất lâu về trước, Viêm Kỳ, Quý Ngôn đã hiểu rất rõ thứ mà mỗi người muốn có là gì.