Phong Quá Thiên Phàm

Chương 47: Chương 47




Translator: Tần Dã

Beta – reader: Chuotbong

Quý Phong về đến phái Nghiêu Sơn, nghênh đón hắn là những khuôn mặt lạnh lùng, là sự chỉ trích của cả đám người. Trong những người này, Vãn Châu sư bá là người cấp tiến nhất, “Quý Phong, lần này ngươi lại biến mất năm ngày. Chưởng môn nhà ngươi rốt cuộc có đặt phái Nghiêu Sơn ở trong lòng không?” Vãn Châu hối hận vì lúc đầu không làm khác đi, sớm biết thì đã không nên để Quý Phong quay về. Quý Phong hắn căn bản không thích hợp làm chưởng môn, không biết sư phụ rốt cuộc nghĩ như thế nào.

“Sư phụ, người đừng tức giận. Chưởng môn cũng chỉ là đi rèn luyện mà thôi.” Viêm Kỳ vội dùng lời tốt khuyên giải. Tính tình của sự phụ y thực sự nóng nảy vô cùng, đã chọc giận ông rồi thì lại là một trận dông dài.

“Viêm Kỳ, ngươi qua đây, đừng thay hắn nói lời tốt. Ta muốn nghe chính miệng hắn nói.” Lời mà Viêm Kỳ nói, Vãn Châu vẫn chịu nghe. Tính khí cũng đỡ hơn một chút. Viêm Kỳ là tâm đầu bảo của ông, cả cái phái Nghiêu Sơn không ai không biết.

Nguyên nhân Vãn Châu sở dĩ không hài lòng Quý Phong có một phần chính là bởi vì thái độ của Quý Phong đối với Viêm Kỳ. Ái đồ của ông mang khuôn mặt nhiệt tình đãi hắn, thứ đổi lại luôn là cái mông lạnh của Quý Phong, điều đó có thể khiến lòng ai thoải mái được cơ chứ.

“Sư phụ, người có phải ngay cả lời của đồ đệ cũng chẳng nghe rồi không?” Viêm Kỳ trong chớp mắt đã chuyển sang bộ dạng ủy khuất. Bộ dạng này đối với Vãn Châu lúc nào cũng hiệu nghiệm, chỉ cần Viêm Kỳ chau mày thì ông hoàn toàn không có cách nào.

“Không phải, đương nhiên không phải… Ai, đành thôi vậy, có điều chưởng môn lần sau chớ có như vậy nữa.” Vãn Châu cũng biết những lời như vậy nói nhiều cũng vô ích, bởi vì ông đã từng nói không biết bao nhiêu lần, chỉ là tiểu tử Quý Phong này luôn coi lời của ông như gió thoảng bên tai.

“Thật xin lỗi.” Quý Phong nhẹ giọng nói lúc Vãn Châu lướt qua người mình. Vãn Châu quay lại nhìn hắn một cái, lại là tức giận, lại là bất lực, lắc lắc đầu, rồi rời khỏi.

Quý Phong lại gật gật đầu với Viêm Kỳ, biểu thị cảm ơn, Viêm Kỳ không nói nhiều, mỉm cười đi vào nội đường.

Một cặp thư tín đặt trên bàn đều toàn nói về một chuyện: Bạch Thủy Giáo bắt đầu có hành động đối với phái Nghiêu Sơn. Sở Sở Tử Phàm cuối cùng cũng bắt đầu hành động rồi sao? Quý Phong mệt mỏi nhắm mắt lại, lựa chọn ban đầu lại đặt ngay trước mắt. Là phái Nghiêu Sơn hay là Sở Sở Tử Phàm?

Thời gian bảy năm, kỳ thực cái gì cũng không thay đổi. Cái quyết định tàn khốc này vẫn đặt ở đấy, chờ đợi hắn đến giải quyết.

Người đã mất đi phải chăng cố gắng thì có thể vãn hồi? Sự nỗ lực mấy năm nay phải chăng có thể vãn hồi cái người lòng dạ sắt đá kia? Hay mình mới là cái người lòng dạ sắt đá ấy? Rõ ràng vứt bỏ y trước, không giữ chữ tín trước, nhưng lúc nào cũng mong mỏi sự tha thứ của Sở Sở Tử Phàm. Y là người như thế nào, ngươi, Quý Phong, chẳng phải là người hiểu rõ nhất. Có thù tất báo, suy hơn tính thiệt, chính là nói về Sở Sở Tử Phàm.

Trong lòng Quý Phong hổ thẹn, cho nên mấy năm nay, chỉ cần là việc liên quan đến Bạch Thủy Giáo, hết thảy hắn đều giữ thái độ lảng tránh, khiến cho rất nhiều môn phái đến đây cầu trợ nói, cái gì mà lòng dạ hiệp nghĩa, ta thấy là gan nhỏ như chuột, rùa đen rụt cổ.

Những lời như vậy, Quý Phong cũng không cảm thấy khó nghe, bởi vì chỉ cần Sở Sở Tử Phàm không sao, những cái khác hắn đều không quản.

Quý Phong cười cười tự giễu, từ đầu đến cuối ngươi đã là người ích kỷ tư lợi, người khác như thế nào, hắn chưa bao giờ quản, hắn chỉ quan tâm đến người mà hắn quan tâm.

Một cách ích kỷ, cho rằng chỉ cần cố gắng thì có thể tìm về Sở Sở Tử Phàm, cho rằng trốn tránh thì có thể khiến Viêm Kỳ hết hi vọng, cho rằng không đối mặt với các vấn đề của phái Nghiêu Sơn thì có thể giải quyết, nhưng trên thực tế thì sao?

Ba chuyện này, hắn một chuyện cũng chưa làm tốt.

Thứ hắn muốn quá nhiều, người khác không cho nổi, mình cũng lấy không nổi, nhưng hắn chính là tham lam chấp nhất muốn có. Không vứt bỏ thì không thể có được, hắn đâu nỡ vứt bỏ, làm sao có thể có được?

Hắn yêu Sở Sở Tử Phàm, điểm này là không thể nghi ngờ. Cũng yêu một cách thuần túy, cũng yêu đến tan nát cõi lòng, nhưng cách hắn yêu không đơn giản. Ngay từ khi vừa mới gặp gỡ, hắn đã có tâm kế mà tiếp cận. Ngọc bội của hắn vẫn ở chỗ Sở Sở Tử Phàm, bí tịch của Sở Sở Tử Phàm vẫn ở chỗ hắn, bọn họ đều vẫn nắm giữ thứ quan trọng của cuộc đời nhau.

Song, đấy toàn bộ đều không phải là thật. Mạng của họ sẽ không vì một quyển bí tịch mỏng manh mà mất đi, cũng sẽ không vì một miếng ngọc bội nhỏ nhoi mà biến mất. Hắn và Sở Sở Tử Phàm ban đầu đều tính kế. Điểm không giống nhau chỉ là Quý Phong đối với kế hoạch của Sở Sở Tử Phàm biết rõ như lòng bàn tay, còn Sở Sở Tử Phàm trông tựa thông minh khôn khéo, nhưng đối với nội tâm của Quý Phong lại mảy may không biết.

Kế hoạch giang hồ mà Sở Sở Tử Phàm tốn sức suy tính trong mắt Quý Phong chẳng qua là một trò chơi, bởi vì tất cả các bước hắn nhìn một cái liền đều đã tường tận, cũng biết bước tiếp theo sẽ làm thế nào. Tâm tình xem trò vui ban đầu, tâm tình không cho là phải, sau ngày nào đó thì sẽ biến thành hiện thực.

Từng li từng tí ôn nhu đối đãi kia chân chân chính chính là Quý Phong thật lòng, có lẽ mục đích không đơn thuần nhưng người mà hắn yêu nhất thì chỉ có một, bất kể bao lâu cũng chưa từng thay đổi. Y đã bén rễ trong lòng Quý Phong, vài ngày ngắn ngủi đã mọc thành cây to chọc trời, đồng thời, trong vòng mười năm vẫn luôn xanh um tươi tốt, không ngừng sinh trưởng, như muốn xuyên thấu mảng trời kia mới cam lòng.

Đem từng lá từng lá thư trên bàn bỏ vào trong lửa thiêu đốt. Thứ bị thiêu hủy kia không chỉ là mỗi trái tim muốn diệt Bạch Thủy Giáo của trên trên dưới dưới phái Nghiêu Sơn, còn có cả linh hồn tan nát của Quý Phong, ánh lửa chập chờn, cả căn phòng đều là ánh đèn dầu sáng rỡ.

Viêm Kỳ nhìn tình cảnh bên trong, sau đó lặng lẽ bỏ đi. Quý Phong quả nhiền vẫn không cam tâm, hắn nhất định sẽ đi, chỉ cần gặp lại Sở Sở Tử Phàm thì hắn nhất định sẽ đi.

Bầu bạn mấy năm nay không đổi được một trái tim đã yêu người khác. Ban đầu Viêm Kỳ nghĩ, cho dù là một cục đá ta cũng có thể chà xát cho nóng. Sau bao nhiêu đó năm, cuối cùng mới hay, Quý Phong là một người so với cục đá còn lạnh giá.

Có một số chuyện biết rõ là sai, cũng phải kiên trì. Có một số người biết rõ là không thể yêu nhưng vẫn không chùn bước. Những người như vậy rất nhiều, mọi người thường nói họ rất ngốc.

Ngốc đến mức khiến người ta muốn đánh họ, thế nhưng bọn họ vẫn không quay đầu.

Trong lòng những người đó có một ý niệm cố chấp, bởi vì không cam lòng, cho dù không có kết cục, cũng phải kiên trì.

Đương nhiên Viêm Kỳ không phải những người đó. Viêm Kỳ tỉnh táo, việc đã làm đại đa số đều chính xác, trừ một việc, đấy chính là liên quan đến Quý Phong. Một người có thể có một vài nhược điểm, Viêm Kỳ thì chỉ có một, hơn nữa chỉ cần một kích liền gục. Quý Phong chính là tử huyệt của y.

Y núp trong bóng tối, không cho người khác nhìn thấy sự thương tâm của y, nước mắt của y. Khi mà người mình yêu thật sâu thật sâu lại yêu người khác, có thể có cách gì? Không có, một chút biện pháp cũng không có.

Sự yếu ớt của sinh mạng, sự tịch diệt của cái chết, con người ta sống chính là một thứ bi ai, khiến cho trái tim vẫn luôn muốn chết lại bắt đầu phập phồng. Ai cũng biết y sẽ không chết, nam nhân tên Viêm Kỳ kia mãi mãi sẽ không chết trước, chỉ cần Quý Phong còn sống.

Cửa bị đẩy ra. Viêm Kỳ biết là ai, y không nhúc nhích, vẫn cuộn tròn ở phía dưới bàn như cũ, thậm chí trên mặt còn đang vương những giọt nước mắt lóng lánh.

“Đứa trẻ ngốc, con sao phải khổ như vậy chứ?” Vãn Châu đau lòng ôm Viêm Kỳ vào lòng. Ông nhìn Viêm Kỳ lớn lên, so với phụ tử ruột thịt còn thân thiết hơn nhiều. Nhìn bộ dạng luống cuống của Viêm Kỳ, trái tim của ông cũng như sắp chết, chỉ hận không thể đi giết quách Quý Phong.

Viêm Kỳ im lặng tựa đầu lên chân của Vãn Châu, nói với giọng thấp thấp trầm trầm, “Sư phụ, con thấy con cả đời này cũng sẽ không hạnh phúc, bởi vì vô luận con cố gắng cỡ nào, dụng tâm cỡ nào, người con yêu trước sau vẫn không yêu con.”

“Viêm Kỳ, là vi sư không đúng, ngay khi lần đầu tiên con biết thì đã nên ngăn cản con. Quý Phong kia từ nhỏ đã là một người vô tình vô nghĩa, ta sớm biết nhưng lại không ngăn cản, là ta hại con bất hạnh, là sai lầm của vi sư.”

“Không, sư phụ, người không sai, Quý Phong cũng không phải lòng dạ sắt đá. Hắn trọng tình trọng nghĩa, hiệp cốt nhu trường, những thứ đó hắn đều có, hơn nữa ở ngay trước mặt con, con từng thấy tận mắt. Nhưng điều đáng tiếc là người có thể khiến hắn như vậy không phải là con.” Tiếng nói chuyện của Viêm Kỳ rất nhỏ rất nhỏ, bọn họ đêm nay đều không bình thường.

Vãn Châu chậm rãi vuốt tóc Viêm Kỳ, giống như quay về mười mấy năm trước, lúc đó Vãn Châu đã biết Viêm Kỳ là một đứa trẻ tốt, khôn ngoan, hiểu chuyện, thiện lương, chỉ từ ánh mắt đầu tiên ông đã thích đứa cô nhi không cha không mẹ này.

Mấy năm nay, Vãn Châu vẫn luôn hối hận không ngăn cản tình cảm mà Viêm Kỳ dành cho Quý Phong, ông chỉ coi là Viêm Kỳ đặc biệt yêu mến Quý Phong mà thôi. Cho đến vào ngày sinh nhật Viêm Kỳ, nhìn thấy cái màn đó, ông mới kịp phản ứng, sở dĩ không giống với người khác là bởi vì Viêm Kỳ đã yêu tên Quý Phong kia.

Tuy rằng kinh ngạc nhưng ông chưa từng trải qua chuyện tình cảm, cho rằng dựa vào năng lực của Viêm Kỳ, hẳn là có thể xử lý sự tình rất tốt. Thế nhưng ông không biết, chuyện tình cảm trước giờ chính là thứ xử lý không rõ, kéo không đứt. Nếu như, nếu như lúc đó ông dùng thân phận sư phụ mà ngăn cấm mối tình cảm này, phải chăng sẽ khác đi?

“Sẽ khác đi sao?” Ông cũng không kìm được mà hỏi ra ngoài miệng.

“Sẽ không, sẽ không khác đi, con yêu hắn, cho nên vô luận ngăn cản thế nào, cuối cùng vẫn là kết quả giống nhau.” Viêm Kỳ trả lời như đinh đóng cột, Vãn Châu nhìn ánh mắt của y thì biết, quả nhiên là thật.

Vãn Châu lại hỏi, “Viêm Kỳ, nếu như ta muốn con buông tay, con sẽ làm thế nào?” Hy vọng vẫn còn kịp, chỉ cần Viêm Kỳ có thể quay đầu, bất kể thời gian bao lâu đều sẽ kịp.

“Con mấy năm nay sở dĩ còn sống chẳng qua là vì sự cô độc của Quý Phong, cũng chỉ có một mình con có thể hiểu rõ, bởi vì tình cảm này, cho nên mới một mực sống đến bây giờ. Cho dù đau khổ, cho dù không có kết quả, con vẫn sẽ giữ lấy hắn. Bởi vì không thể giữ lấy trái tim của hắn, thứ con có thể làm cho hắn chỉ có những thứ này. Con làm sao có thể buông tay đây?”

Ngẩn ngươi rồi lại nói: “Nếu như thực sự không thể không buông tay thì con liền chết đi thôi.”

Vãn Châu sợ hãi nắm lấy tay của y, nghiêm nghị nói, “Con à, ta không cho con làm chuyện ngu ngốc, vi sư mệnh lệnh con không được có thứ ý nghĩ này.”

“Ha ha, sư phụ, con nói đùa thôi, con tuyệt đối sẽ không chết.” Tuyệt đối sẽ không chết sớm hơn hắn.

Nghe thấy câu nói này của Viêm Kỳ, Vãn Châu mới hơi yên lòng một chút, tiếp đó thở dài một tiếng, “Ngày mai chính là ngày Bạch Thủy Giáo hạ thiếp, chúng nó nói đến lúc đó phải một lần tiêu diệt cả phái Nghiêu Sơn. Tuy rằng mạnh miệng, nhưng dựa vào thực lực hiện giờ của bọn chúng, cho dù không thể hủy diệt, cũng sẽ tạo thành trọng thương tương đối lớn.”

“Phải a, Bạch Thủy Giáo từ rất lâu về trước đã có thù hận to lớn với chúng ta. Cuộc chiến này sớm muộn cũng xảy ra.” Trong lòng Viêm Kỳ lại nghĩ, không biết bên Quý Ngôn đã xử lý thế nào rồi, cái mà gọi là tập kích của hắn phải chăng thành công, chỉ chờ ngày mai là có thể thấy rõ rồi.

Sư đồ hai người lại nói chuyện một hồi. Biết Vãn Châu xác định Viêm Kỳ không sao rồi mới lui ra ngoài, Viêm Kỳ đứng trước cửa, nhắm mắt lại cố ngăn cản nước mắt tuôn rơi. Y nói, nói một cách bi ai, “Sư phụ, con nên làm thế nào? Con không còn cách nào quay đầu nữa rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.