Phong Quá Vũ Lưu Vân

Chương 56: Chương 56: Đối Tửu




CHƯƠNG 54: ĐỐI TỬU

“…Dưới Ám Dạ tứ sử là ‘ám ảnh’, bộ phận cung chúng tinh nhuệ nhất trong Thiên Tuyệt Cung, lần này đem một nửa điều đến Huyền Diệu, còn lại ẩn tàng khắp các nơi để tiếp ứng, thuận tiện thám thính tin tức.” Địch Trần kể lại tình hình.

Thật ra, Liễm Hàn đem Thiên Tuyệt giao cho người ngoài xử lý, bốn người mặc dù không dám hoài nghi, nhưng tất nhiên sẽ không phục, càng không thể đem tình hình nội bộ của Thiên Tuyệt báo cho hắn. Hiện tại Địch Trần lại không che giấu, thật là khiến ba người âm thầm ngạc nhiên, có điều cũng không lên tiếng phản đối. Kì thực, người trong cung đều rõ ràng, Tứ sử dưới trướng cung chủ Liễm Hàn, Nhật Nguyệt Tinh Thần, mặc dù Nhật sử đứng đầu, nhưng luận võ công để phân cao tháo, người nắm quyền thực tế là Tinh sử Địch Trần.

Liên quan đến vấn đề thu xếp cung chúng, Lưu Vân cũng không khỏi đau đầu. Bọn họ vốn là người giang hồ, không thể cùng Liễm Hàn quy thuận thành thế lực triều đình, sẽ khiến cục diện cân bằng chính trị bị phá hỏng. Thế nhưng, giải tán như vậy, càng không cam lòng.

Xem ra việc này còn phải tìm Thệ Thần thương lượng một chút.

Lưu Vân xoa xoa thái dương, nhắm mắt suy tư nửa khắc, rồi mới nói: “Chuyện này, ta cần cân nhắc chu toàn. Chờ thêm hai ngày nữa sẽ cho các người câu trả lời chắc chắn. Người tại Huyền Diệu nếu không muốn lộ thân phận, trước tiên tạm thời lấy thân phận thị vệ của 『 Vân Hi các 』. Dùng thân phận này, không ai dám khó dễ các người. Những chuyện khác, tạm thời án binh bất động trước đã.”

Diệt Diệu cùng Địch Trần liếc mắt nhìn nhau, gật gật đầu.

Bốn người làm việc hiệu suất cực nhanh, mới một ngày liền dàn xếp xong mọi chuyện.

Đêm xuống, gió lạnh bắt đầu thổi. Càng vào đông, người người càng lười nhác, ám tiêu mới tới của 『 Vân Hi các 』, ảnh vệ vậy mà lại không hề hay biết, vẫn hết chức trách mà làm nhiệm vụ. Ai mà ngờ được, những thị vệ bình thường này bên trong lại có vài người mà người trong võ lâm nghe tiếng đã sợ mất mật: Thiên Tuyệt tử sĩ.

Ánh trăng lan tỏa hòa quyện cùng ánh đèn chưa tắt. Chăn ấm nệm êm thật đối lập với cái lạnh lẽo ngoài trời.

“Cái gì? Ngươi để Tinh sử Địch Trần làm tổng quản?!” Lưu Tiêu mặt biến sắc.

Vốn chính tà bất lưỡng lập, y nể mặt Liễm Hàn, nếu là cải quá tự tân, đối với bọn họ mắt nhắm mắt mở cho qua còn chưa tính, hiện tại Lưu Vân lại cho bọn họ quyền lợi to lớn, Lưu Tiêu thực sự nhịn không được nhíu mày.

Lưu Vân khẽ cười, vén tóc y lên nhẹ hôn lên cổ, thì thầm: “Ừm, yên tâm đi. Nơi này chủ yếu vẫn là người của chúng ta, Thiên Tuyệt ám ảnh tuy là sát thủ nhưng có một ưu điểm, chính là tuyệt đối phục tùng. Chỉ cần cấp trên không có mệnh lệnh liền sẽ không hành động. Ám Dạ tứ sử mặc dù Diệt Diệu đứng đầu, nhưng khó đối phó nhất lại là Địch Trần, người này tâm tư kín đáo, thâm tàng bất lộ, nhưng lại có tài. Ngược lại chúng ta đang thiếu một tổng quản, để hắn ở trong tầm mắt chúng ta vẫn hơn, đúng không?”

Lưu Tiêu suy nghĩ một lúc, chậm rãi gật đầu, thở dài: “Chỉ hy vọng như thế… Đúng rồi, ngươi đã từng nghe qua tiếng tăm của ‘Vô song bảo’ không?”

Lưu Vân nhẹ lắc đầu, đôi môi vô tình cố ý lướt qua cổ y, trong lòng bất đắc dĩ than nhẹ, y rốt cục còn muốn đàm luận bao lâu….

Lưu Tiêu đẩy đẩy Lưu Vân đang quấn lấy mình, người nọ trái lại càng quấn chặt hơn, đành mặc kệ hắn.

Quay người lại, nói: “Thiệu Hồng nói cũng không rõ ràng, chỉ nói họ gần đây ở Giang Nam im ắng giải quyết mấy trận họa loạn, làm không ít chuyện tốt. Ngoài ra, nghe nói bảo chủ họ Trác, còn lại cũng không phải ngoại đạo, thật sự rất thần bí. Hơn nữa, tựa hồ chưa ai nhìn thấy Trác bảo chủ này sử dụng công phu thực sự, ngươi nói, hắn rốt cục là thâm tàng bất lộ, hay là thế lực sau lưng mạnh đến mức căn bản không cần đến võ công đây… Có dịp, ta muốn gặp hắn một lần.”

“….” Lưu Vân mắt phượng hơi nhíu lại, từ sau lưng ôm lấy eo y, miệng đầy vị chua: “Tiêu, đây là lần đầu tiên ngươi đối với một người có hứng thú như vậy…” Cái tên Trác gì gì đó, nhất định hắn phải gặp một lần!

Hõm vai truyền đến giọng nói buồn bực của Lưu Vân, Lưu Tiêu ngẩn ra, lập tức giãn lông mày cười: “Ngươi nghĩ đi đâu vậy, ta chỉ là…”

“Ta biết.” Lưu Vân bỗng nhiên ngẩng đầu, nụ cười quen thuộc khiến mi mắt Lưu Tiêu giật lên một cái.

“Tiêu, ngươi ngày mai phải về Ngự Phong sơn trang đúng không?”

“Ừ… Đã lâu không về, có một số việc cần phải xử lý… Sao vậy?”

“Ừm… Hiện tại chúng ta nên làm một số chuyện đi, hắc hắc…”

“Hả a a ——”

Phất tay một cái, nến tắt. Phù dung trướng nhẹ rơi xuống, trong phòng chỉ còn một mảnh tối tăm kiều diễm.

Bên ngoài, ánh trăng nồng đượm, trường dạ vị ương…

Hôm sau.

Lưu Tiêu trở về Ngự Phong sơn trang, Lưu Vân đến Túy Dật Lâu tìm Thệ Thần không gặp, hắn lấy làm kinh ngạc.

Thệ Thần “vô xử bất tại”, khiến Lưu Vân có loại ảo giác lúc nào cũng có y bên cạnh, nay không thấy y càng khiến Lưu Vân đột nhiên cảm thấy không quen. Bất quá, cũng may chiều hôm đó, y trở về.

Nắng chiều rực rỡ chiếu xuống hiên, bên trên là thanh y nam tử ngược sáng mà đứng, bóng lưng cao thẳng dưới ánh nắng mùa đông lộ ra mấy phần nhàn tản, lại bớt đi mấy phần khôn khéo.

Vài hũ rượu ngã từ nóc nhà, loảng xoảng lăn xuống dưới. Chỉ chút nữa là rớt xuống đất vỡ tan, lại thấy tay áo tím tung bay, chân nhẹ di chuyển, bầu rượu trên không trung lộn một vòng, bị người áo xanh vững vàng tiếp được.

“Ngươi đó, mỗi lần tới đều thích lên đó, sợ người khác không biết ngươi khinh công cao siêu à?” Lưu Vân mặc dù miệng lầu bầu, nhưng vẫn ngồi xuống, mở nắp bình rượu, rót ra chén: “Sao lại có mùi vị hoa đào?”

“Ngươi thấy sao? Đây là đào hoa nhưỡng, mùi vị giống hoa đào, rất say lòng người.” Cuối cùng, lại nhắc nhở “Ngươi cũng đừng uống nhiều quá, say đó.”

Thệ Thần cười, con ngươi đen nhánh lập tức sáng lấp lánh.

Lưu Vân phát hiện, y mỗi lần nhắc tới rượu, đôi mắt đều trở nên rất sáng. Không giống ánh sáng giảo hoạt lúc tính toán, mà là một loại ánh sáng vui vẻ động lòng người, rất thoải mái. Ôi, hai huynh đệ này, một yêu rượu, một yêu mã, thực sự là…

“Ngươi còn chưa nói vì sao thích ở trên mái nhà đó, giả trang sao?” Lưu Vân ánh mắt mang ý cười nhìn y, người bên cạnh nghe vậy khóe miệng hơi hơi cong lên.

” 『 Vân Hi các 』nơi này là nơi cao nhất, đứng ở đây nhìn ra xa, mới thấy được vẻ đẹp của cả phủ đệ mà không bị che mất tầm nhìn.”

Lưu Vân dường như ngộ ra, gật gù, lại cười nói: “Nhưng chỗ cao lạnh lẽo vô cùng, chỉ vì muốn xem mỹ cảnh mà đưa chính mình vào một vị trí cô tịch, đáng sao?”

Thệ Thần nhìn Lưu Vân, ánh nhìn dường như muốn tiến vào đáy mắt hắn, tự tiếu phi tiếu: “Không trả giá làm sao có được thứ mình muốn đây? Huống hồ…” Thệ Thần liếc mắt, đột nhiên chuyển đề tài, “Huống hồ, còn có ngươi ở đây cùng ta uống rượu, sao lại cô tịch?”

Lưu Vân nhất thời sửng sốt, lòng hình như có gì đó lướt qua, thanh âm mềm mại từ tính như có như không, nhưng đánh vào lòng hắn, khơi lên ngàn con sóng. Hắn như là nghe được gì đó, mà đầu óc lại trống rỗng, trước mắt chỉ thấy môi hồng răng trắng của người kia.

Chợt phát hiện, người kia ngoại trừ đôi mắt rất sáng, lại như rượu say, tuy rằng rất nhỏ, nhưng chỉ cần lưu tâm là thấy được. Yên lặng mỉm cười, ánh mắt sâu thẫm ẩn chứa rất nhiều điều.

Có kiểu người, khi ở bên cạnh hắn, không cần nói chuyện, chỉ đơn giản là ở bên cạnh, cũng sẽ cảm thấy rất thoải mái rất thỏa mãn lại có kiểu người, ở bên cạnh phải không ngừng tìm lời mà nói, cảm giác như sống một ngày bằng một năm. Rõ ràng, Thệ thuộc kiểu người đầu tiên. Ôi, cái tên này kỳ thực có thể khiến nữ hài tử si mê…

Lưu Vân cười thầm lắc đầu, mình lại đang nghĩ lung tung cái gì…

“Sao vậy?” Thệ Thần thấy Lưu Vân lúc thì ngẩn người, lúc lại nở nụ cười, mỉm cười hỏi.

“A, không có gì. Đúng rồi, chuyện ‘Ám dạ tứ sử’, ngươi có biết?”

Thấy y gật đầu, Lưu Vân đem sự tình đại thể nói một lần.

Thệ Thần ừ một tiếng: “Ý ngươi thế nào, không ngại nói ra một chút.”

“À…” Lưu Vân nghiêng đầu suy nghĩ chốc lát, mới nói, “Là thế này… Sát thủ dĩ nhiên không thể làm tiếp, ta nghĩ để bọn họ thành lập một ‘công ty bảo an’…”

. . . . .

Những ngày đông, mặt trời lặn rất sớm, tà dương dần tan biến trong thinh không, chỉ để lại dư âm nhàn nhạt. Rượu cũng đã hết, chỉ còn dư lại vài vò, cầm trên tay Lưu Vân.

Lưu Vân đã say mấy phần, lảo đảo ngã xuống cùng Thệ Thần lưng tựa lưng ngồi trên mái hiên, phất tay đem rượu quăng cho y. Không đổ giọt nào.

“…Ngươi đúng là khiến ta mở mang tầm mắt, biện pháp này ngược lại lại rất khả thi.” Nghe Lưu Vân giải thích xong, Thệ Thần tự đáy lòng cười nói. Chính mình uống một ngụm, lại quăng trả lại Lưu Vân, cũng không rơi ra một giọt.

“Ngươi không cảm thấy kì quái sao? Ta từ đâu mà biết điều này?” Lưu Vân hơi nghi hoặc, cái tên này… Năng lực tiếp nhận cũng quá mạnh mẽ đi.

Thệ Thần nói: “Kì quái chứ, có điều, ngươi không nói, ta không hỏi.”

Lưu Vân cười ha ha, trong lòng tích tụ dần tan, không do dự nữa, đem chuyện chính mình mượn xác hoàn hồn, dăm ba câu nói sạch sành sanh.

Lại thấy Thệ Thần bình thản cười: “Ta đã sớm biết.”

“Cái gì? Sao…” Lưu Vân nhíu mày, liếc nhìn y. Sao không nói sớm! Thật là…

Nhưng trong lòng, không khỏi cảm thấy an ổn.

Thệ Thần ý vị thâm trường cười nói: “Ta chờ ngươi khi cảm thấy thích hợp, chính miệng nói với ta. Ta đã nói rồi, ngươi không nói, ta sẽ không hỏi.”

“Ha ha! Khá lắm, ‘ngươi không nói, ta không hỏi’! Được!”

“Làm sao đây, rượu hết rồi.”

“…” Lưu Vân cười gượng hai tiếng, lại nói: “Chúng ta đánh cuộc đi?”

“Đánh cuộc gì?”

“Chúng ta so tài, người thua xuống lấy rượu, thế nào?”

“Được, tại hạ phụng bồi đáo để!”

. . . . . . . .

Hôm sau, lúc Thuận Tử đến truyền lời, tìm hơn một nửa ‘Vân Hi các’, cuối cùng cũng tìm thấy hai đại nam nhân loạn không hình tượng giữa đống hũ rượu, ngã chỏng vó nằm trên mái nhà, mặc gió thổi cả đêm.

Đến cuối cùng ai thua, ai thắng? Chỉ có hai người bọn họ biết được…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.