CHƯƠNG 43: MÂU THUẪN
Mộ Dung sửng sốt, vô ý thức nắm chặt tay hắn, “Ngươi đi đâu vậy?”
Lưu Vân cười đến xấu xa, nâng cằm y trêu cợt: “Thế nào, luyến tiếc à?” Vừa dứt lời đã hối hận, xấu hổ thu tay lại. Mà thôi, xem như lần cuối cùng đi…
Mộ Dung sắc mặt ửng đỏ, sau đó lập tức thiêu mi cười lạnh: “Ngươi nếu muốn cùng Huyền Hữu công tử kia uống rượu tâm tình, còn ở chỗ này làm gì?”
Lưu Vân giật mình, đang muốn giải thích, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, trong đầu thiên ti vạn tự, mắt phượng lưu chuyển, rốt cục chỉ lãnh đạm cười: “Vậy thì, cáo từ.” Nói xong bèn xoay người rời đi.
“Này, ngươi đi thật à?” Mộ Dung lúc này mới gọi.
Lưu Vân dừng bước, thu lại ánh mắt, quay về với nụ cười lỗ mãng như trước: “Không sao, tùy ngươi nghĩ, ta không có ý kiến.”
Mộ Dung phúc chốc ngẩng đầu, mở lớn đôi mắt đẹp nhìn hắn, trong tay bất giác gắt gao nắm lấy ngọc bài sáng trong, cắn răng nói: “Tiễn khách… Chờ đã, ngươi có thể yêu cầu một chuyện, chỉ cần trong khả năng của ta.”
“Chờ ta nghĩ ra rồi, sẽ nói với ngươi.”
“…Vì sao không giữ ngọc lệnh làm của riêng? Thật sự, ngươi cũng không nhất thiết phải đưa đến…” Thanh âm như hoài nghi, tự nói với bản thân.
“Vì sao đem bí mật nói cho ta biết? Là vì tin tưởng, không phải sao…” Thanh âm nhẹ nhàng đầy từ tính truyền đến, nhưng lại khiến tâm Mộ Dung Linh có chút đau đớn.
Lưu Vân xoay người lại, vẻ tươi cười cũng đã biến thành cười khổ, chỉ là, người phía sau không nhìn thấy được. Mãi đến tận khi hắn đi tới chỗ ngoặt cuối hành lang, vẫn như trước cảm thụ được ánh mắt nóng rực ấy.
Đến bây giờ, hắn dù ngu ngốc đến mấy cũng có thể minh bạch tâm ý của Mộ Dung Linh. Điểm này, sợ rằng ngay cả bản thân Mộ Dung Linh cũng chưa từng ý thức được, có lẽ không muốn suy nghĩ, hoặc giả, không muốn thừa nhận. Chỉ là, hiện tại hắn ngay cả tâm tư chính mình cũng còn mờ mịt, làm sao đáp lại y? Huống chi, mười ngày sau, chính hắn lành dữ còn khó liệu. Hắn không quan trọng chuyện trinh tiết, thế nhưng không thể đùa bỡn cảm tình của người khác. Có thể nói, vì hạnh phúc của Lưu Tiêu, bản thân hắn đã bắt đầu vô thức nghĩ cho người khác, chí ít cũng quan tâm đến người khác. Vả lại, không nói đến chuyện ở giữa còn có Mộ Dung nhị tiểu thư ân ân oán oán ràng buộc, thân là trưởng tử Mộ Dung thế gia, cuối cùng cũng sẽ có ngày kết hôn sinh con… Được rồi, hắn thừa nhận việc này chỉ là viện cớ. Đối với Lưu Tiêu cùng Liễm Hàn, hắn từ lâu đã xem họ là “người của mình”, trở thành như vậy cũng vì không có biện pháp. Thế nhưng, Linh…
Trước khi càng lún sâu hơn, hắn vẫn nên rời đi sớm.
“Vân công tử?” Tiếng nói trong như oanh kéo Lưu Vân trở về từ dòng suy nghĩ.
Hắn ngẩng đầu, trước mặt là một nữ tử đang tuổi thanh xuân, lúm đồng tiền dịu dàng, quần áo diệu hồng chấm đất, hỏa phượng phiên phi, chính là 『 Mị Phượng Các 』 Phượng tỷ.
“Phượng tỷ…” Bỗng nhiên nhớ tới hai ngọn đèn long phượng, Lưu Vân giấu đi một tia dao động trong ánh mắt, khoát tay, mỉm cười cáo từ. Không để ý Phượng tỷ đang gọi, bước thật nhanh rời đi. Tìm y sao? Thảo nào lại đứng ở đình giữa hồ, thật là tình thú…
Thiếu chút nữa đã quên, y vốn chỉ thích nữ nhân. Hay là, đối với hắn cùng lắm cũng chỉ là mê luyến nhất thời, một thời gian sau, cuối cùng vẫn sẽ thanh tỉnh lại…
Lưu Vân tự giễu, cười: “Nguyên lai, là ta đã suy nghĩ quá nhiều…”
Không có ta, ngươi vẫn là thế gia công tử tiêu sái phong lưu, theo như quỹ đạo từ trước, ngươi nên đi con đường của ngươi, ta phải chăng không nên xáo trộn một bước nào?
Dắt Mặc Ngọc ra, Lưu Vân nhẹ nhàng lên ngựa. Một vạt lá phong đỏ thẫm lặng lẽ rơi xuống mâm rượu, Lưu Vân hạ mi, trước mắt bỗng nhiên hiện lên cảnh hôm đó cùng y khiêu vũ.
“Thôi, dừng ở đây vậy… Tiểu Ban, đi thôi.” Lưu Vân mỉm cười, giục ngựa rời đi.
Một nửa thời gian đã qua đi, Lưu Vân hướng Ngự Phong Sơn Trang ngày đêm không ngừng nghỉ, xa xa trông thấy một quán trà nhỏ ven đường, mới chợt nhớ tới bản thân một giọt nước cũng quên uống.
“Vị này, đến uống trà giải khát sao?” Tiểu nhị vừa thấy khách nhân vào cửa, lập tức chào đón.
“Một bầu rượu, vài đĩa thức ăn.”
“Được.”
Vội vã ăn uống xong, Lưu Vân bỗng nhiên phát hiện một việc cực kì xấu hổ —— hắn cư nhiên đã quên mang theo bạc…
“Thật nên xem lại lịch ngày hôm nay, hai ngày này đại khái không thích hợp xuất hành, vận khí chân suy…”
Là ai từng nói, cuộc đời thật con mẹ nó hảo ngoạn, là cuộc đời thật cmn hảo ngoạn hắn thì có!
Lưu Vân dở khóc dở cười thở dài: “Bây giờ chỉ có thể… Ba mươi sáu kế tẩu vi thượng…” Lia mắt làm như thản nhiên nhìn quanh bốn phía, chuẩn bị chuồn.
“Khách quan, còn chưa có trả tiền mà!” Đáng tiếc, không qua được cặp mắt sáng trưng của tiểu nhị…
“À…” Lưu Vân phượng nhãn lưu chuyển, lập tức lộ ra một nụ cười chết người —— kế này không thành thì có kế khác —— mỹ nhân kế!
Chớp mắt đã thấy mấy nén bạc vụn đặt lên bàn, thanh âm ôn nhã mà quen thuộc truyền đến màng nhĩ.
“Bàn vị công tử này, ta trả.” Nam tử một thân trường sam lam nhạt, thắt lưng xanh sẫm đeo ngọc bội màu tím xa xỉ, thanh trường kiếm tại vạt áo như ẩn như hiện. Tóc mai được buộc gọn gàng lộ ra khuôn mặt tuấn nhã, dưới đôi mày kiếm là phượng mâu cùng Lưu Vân giống nhau đến bảy phần, chỉ là kém vài phần tà mị, lại hơn vài phần thanh ngạo.
“Lưu Tiêu…”
Hai người hướng Ngự Phong Sơn Trang lao đi, dọc đường đều trầm mặc.
“Tiêu, ngươi… Giận sao?” Lưu Vân rốt cục nhịn không được, mở miệng hỏi.
Lưu Tiêu kéo dây cương, giảm tốc độ, im lặng một lúc, mới trả lời: “Phải, ta tức giận. Bất quá, ta là giận chính ta. Ta đối với chuyện của ngươi hoàn toàn không biết gì cả, thậm chí việc ngươi thụ thương cũng không biết! Ngươi luôn luôn không để ta một mình gánh vác, thế nhưng ngươi thì sao?” Sợ ta làm trở ngại chuyện của ngươi sao…
“Không phải vậy, ta…”
“Nếu Thệ không nói, hiện tại ta vẫn còn không biết gì cả. Lại nói tiếp, ta căn bản không thể trách ngươi, nếu không phải do ngươi giấu diếm, nếu không phải ngươi mạo hiểm lẻn vào Kính vương phủ, ta thiếu chút nữa phạm phải một sai lầm không thể vãn hồi…” Lưu Tiêu đôi mắt xa xăm nhìn về phía chân trời.
“Lưu Tiêu, nghe ta nói…”
“Được rồi, đừng nói nữa.” Lưu Tiêu bỗng nhiên cắt ngang, ánh mắt chợt dao động, khẽ thở dài, cúi đầu nói, “Phải gấp rút lên đường. Giá ——” Giục ngựa chuyển hướng, phóng đi.
Nghe ngươi nói cái gì, nói ngươi yêu người khác rồi, cho nên phải ly khai ta sao? Ta vẫn cho rằng, ta có thể mỉm cười chúc phúc ngươi, chỉ cần ngươi hạnh phúc là được. Thế nhưng đã đến nước này, khi sự việc thật sự xảy ra, ta mới phát hiện bản thân căn bản làm không được. Loại cảm giác hít thở không thông gần như tắc nghẽn nơi cổ họng, trừ lúc cha mẹ mất đi, đây là lần duy nhất cảm thấy vô lực như vậy. Ngươi vĩnh viễn không biết, khi ta biết được sự tồn tại của Liễm Hàn, thậm chí ngươi và hắn vẫn cùng một chỗ là lúc chỉ trong chớp mắt, ta nổi lên sát khí. Thế nhưng, ha ha, có nên nói là ý trời không? Hắn vậy mà lại là “thân nhân” duy nhất còn sót lại trên đời này của ta! Ta chưa bao giờ khó xử như vậy, Lưu Vân ơi Lưu Vân, ta nên làm thế nào…
“Giá ——” nhìn theo bóng lưng Lưu Tiêu, “Tên Thệ Thần này!” Lưu Vân bực bội khẽ quát một tiếng, giục ngựa đuổi theo.
Một đường không hề ngừng nghỉ, hai người không đến bốn ngày đã chạy tới Ngự Phong Sơn Trang. Lưu Vân từ lúc đến nơi này, chưa bao giờ cảm thấy phiền muộn như vậy. Hắn mỗi khi muốn giải thích với Lưu Tiêu, đều bị y cương quyết tránh né. Buộc lòng phải ngượng ngùng dừng lại. Hầu hết thời gian, hai người đều tràn ngập áp lực mà trầm mặc.
“Tới rồi, vào đi thôi.” Lưu tiêu xoay người xuống ngựa, trực tiếp tiến vào đại môn.
Lưu Vân nhìn chăm chú bóng lưng cao lớn nhưng đơn bạc của y, mỉm cười, lập tức theo sau. Tính ích kỷ của hắn đại khái đã thâm nhập cốt tủy, bỏ cũng không được, cho nên, hắn quyết định, tuyệt đối không bỏ cuộc, có trốn cũng vô dụng…
“Ngươi làm sao biết thứ chúng ta đang tìm ở ngay trong phòng ngươi?” Lưu Tiêu trong lòng vẫn có chút kinh ngạc, người này sao có thể định liệu trước được tình hình?
Lưu Vân chớp mắt, quay đầu lại, hướng y mỉm cười: “Ai biết được? Trực giác thôi.”
Lưu Tiêu sửng sốt, biểu tình đạm nhạt, không biết nói gì thêm.
Lưu Vân đẩy cửa gian phòng đã lâu không ở của hắn, đồ vật bày biện không chút nào xê dịch, vẫn như cũ không một hạt bụi nhỏ, hiển nhiên là vẫn thường xuyên được quét tước.
Góc trong phòng là một loạt giá sách cổ xưa, trơ trọi đứng trong góc, vì qua nhiều năm tháng mà hơi ố vàng, khác với những vật dụng bằng gỗ tinh mỹ còn lại.
Lưu Vân lần lượt mở từng cánh cửa tủ, nhưng đều trống rỗng. Thất vọng kéo một cái cuối cùng, lại có một chuyển động. Hai người nhìn nhau —— quả nhiên có bí mật!
Lưu Tiêu vận lực, tại phía trên giá sách chưởng một chưởng, mảnh vụn thiết hoàn rơi vãi khắp nơi, nhưng giá sách lại không chút sứt mẻ! Chỗ thiết hoàn rơi xuống, lộ ra một lỗ hổng hình trứng.
“Cái này…Chắc là lỗ khóa.” Lưu Vân thiêu mi, dùng bảy phần lực đánh một chưởng, làm vỡ một thiết hoàn nho nhỏ, nhìn không ra bên trong ngăn tủ cũ nát này có huyền cơ.
“Không biết, thế nhưng, ở đâu có cái chìa khóa lớn như vậy?
“Hẳn là không có chìa khóa, lớn như vậy, đến hòn đá cũng có thể bỏ lọt.”
Lưu Vân vỗ vỗ động bích, bỗng nhiên ánh mắt chợt lóe, “Hòn đá… Phải rồi, ngọc bội không phải cũng cỡ này sao!”
Lưu Tiêu lập tức cởi tử ngọc đeo bên hông, đặt vào động khẩu, vừa vặn thích hợp. Tử ngọc dần dần đẩy vào, rắc rắc một tiếng, giá sách mở ra, một lá thư vừa cũ vừa bạc màu nằm ở bên trong.
“Là chữ của nương…” Lưu Tiêu lau bụi trên bề mặt, cầm thư trong tay nhẹ nhàng giở từng trang. Lúc những chữ viết đẹp đẽ đó đập vào mắt là lúc, bàn tay khẽ run rẩy…