Phong Quá Vũ Lưu Vân

Chương 76: Chương 76: Trùng Phùng




CHƯƠNG 74: TRÙNG PHÙNG

Sáng sớm hôm sau, ba người liền rời thôn trang, một lần nữa khởi hành. Người trong thôn ra tiễn, còn đưa cho một ít xiêm y vải thô, bọn họ không khỏi cảm ơn rối rít.

Huyền Dục nhìn đường nhỏ quanh co trước mắt, khiêu mi nói: “Chúng ta nên đi đâu?”

Lưu Vân suy nghĩ chốc lát, nói: “Theo lời người trong thôn nói, đi thêm hai ngày là có thể đến một trấn nhỏ tên Yến Hồi, chúng ta trước tiên đến đó để hỏi thăm tình hình hiện tại, sau đó về Ngự phong sơn trang, lại bàn bạc kỹ càng, tốt nhất ở đó cải trang cho tốt, tuyệt không thể để Huyền Kính biết chúng ta còn sống.”

Lúc ba người đi tới Yến Hồi, đã là chạng vạng tối ngày thứ hai. Yến Hồi trấn chỉ là một trấn nhỏ nhờ thương nhân hay lui tới nghỉ chân mà phát triển, vị trí cũng khá heo hút, nhưng so với thôn nhỏ lần trước xa xôi hẻo lánh đã tốt hơn nhiều lắm.

Lúc này đã là tháng giêng, đông qua tuyết tan, xuân lại chưa tới, là thời điểm lạnh lẽo nhất. Trên đường, người đi đường cực ít, đều mặc áo bông cực dày. Ba người Lưu Vân từ tiệm vải đi ra, thay đổi áo bông vải thô bình thường, trên cổ quấn khăn kín mít, vành nón rộng lớn che đi hơn nửa khuôn mặt, đi trên đường gió lạnh, ai cũng không chú ý tới.

Tìm được khách *** duy nhất trong trấn, cũng là nơi khởi nguồn tin tức ngầm của toàn bộ trấn.

“Chưởng quỹ, ba gian phòng.”

Mộ Dung Linh lấy quạt gõ xuống quầy, chưởng quỹ đang vùi đầu tính sổ mới thoáng ngẩng đầu liếc y một cái, thuận miệng nói: “Trả tiền trước đã, tiền nước trà không tính.”

“Ngươi. . .” Mộ Dung Linh chưa từng nổi giận như vậy, suýt chút nữa đã một quạt đánh tới.

Lưu Vân kéo y lại, thấp giọng nói: “Đừng gây chuyện.” Từ trong ngực lấy mấy thỏi bạc vụn ném qua, nói với chưởng quỹ: “Đem lên đây vài món ăn, nhanh lên.”

Trong đại sảnh hơi ầm ĩ, câu chuyện bàn bên cạnh làm mọi người chú ý.

Ngồi ở bàn kia là ba thanh niên nam tử, ăn mặc khá gây chú ý, chỉ là không biết thuộc môn phái nào. Một người trong đó mày rậm mắt to miệng nhồm nhoàm nhai thịt bò, vừa ăn vừa nói: “. . . . Đã lâu như vậy rồi, không biết việc triều đình treo tiền thưởng để tìm Vân Hi các chủ có còn hiệu lực không. . .”

“Hừ, ai biết được.” Một người cao gầy khác tiếp lời, “Hoàng thượng bây giờ mỗi ngày một kiểu, lần trước phong Kính Vương thành nhiếp chính vương, chuyện xôn xao ầm ĩ, đã đủ lạ lùng rồi, Vân Hi Các chủ mất tích lâu như vậy, nói không chắc đã sớm. . . Hoàng thượng e là sớm đã quên hắn.”

Nam tử áo vàng ngồi đối diện thấp giọng: “Nhưng sao ta lại nghe nói, có người ở Huyền Diệu nhìn thấy Vân Hi Các chủ rồi mà? Hơn nữa nghe nói Hàm vương còn bởi vì vậy mà chạy về Huyền Diệu. . . .”

“Xuỵt! Ngươi không muốn sống nữa sao! Cẩn thận bị người khác tưởng là loạn đảng bắt lại!” Nam tử cao gầy ở cổ làm dấu hiệu cắt ngang, hàm ý là chặt đầu.

Lưu Vân cả kinh, mắt phượng nheo lại, càng chăm chú lắng nghe.

Nam tử áo vàng càng ngày càng thấp giọng, nhưng ba người nội công không thấp, thính tai sáng mắt, vẫn nghe được rõ rõ ràng ràng.

“. . . . Sau khi tiên hoàng băng hà, không ai che chở Hàm vương, hoàng thượng cố ý tiết lộ tin tức lừa hắn trở về, lại tùy tiện áp tội mưu phản rồi xử trảm, ai sẽ giúp một thân vương thất thế biện hộ? Hừ, theo ta thấy, người ngụ ở Vân Hi các là giả, thật sự là vì. . . .”

“Ôi. . . Thật tiếc cho Hàm vương lớn lên tuấn tú như vậy. . . . Cứ như vậy mà. . . . Ôi. . .”

Trong đầu đột nhiên trống rỗng.

Lưu Vân khiêu mi, bàn tay nắm lại răng rắc, lạnh lùng nhìn chằm chằm người kia, đang muốn tiến lên để hỏi rõ ràng, cánh tay lại bị Mộ Dung Linh một phát bắt được.

“Vừa nãy là ai nói ‘ đừng gây chuyện ’ ?”

Huyền Dục hiếm thấy gật đầu nói: “Không sai. Việc này xác thực không thể tưởng tượng nổi, võ công của hắn cao cường, sao lại dễ dàng bị…. Huống hồ thế lực của hắn cũng không nhỏ, nói không chừng ngay cả tin tức này cũng là cố ý tung ra nhằm dụ ngươi xuất hiện, xem ngươi rốt cục còn sống hay đã chết. Vẫn là đừng manh động tốt hơn, nơi này lúc nào cũng có thể có tai mắt của người kia.”

Lưu Vân trầm ngâm một khắc, khẽ gật đầu, trong lòng cũng không tin Liễm Hàn lại dễ dàng chết như vậy. Còn nữa, nếu là quả thực như vậy, nhóm thủ hạ của y đã sớm tạo phản báo thù cho y, lý nào lại bình tĩnh như vậy. Nghĩ rồi lại nghĩ, trong lòng hơi bình tĩnh lại.

Lại tiếp tục nghe lén, đúng lúc nghe nam tử áo vàng hỏi: “Không biết Ngự phong Sơn Trang có còn tìm hắn hay không?”

“Có lẽ không, có điều, hiện tại Ngự phong sơn trang đang bận rộn chuẩn bị cùng Mộ Dung thế gia thông gia, sao mà có thời gian xử lý chuyện này. . .”

Mộ Dung một khắc ngớ ra, lại nhìn Lưu Vân, đã thấy hắn cụp mắt, không nói một lời ngồi một bên, không biết đang suy nghĩ gì, chỉ là đôi đũa trong tay từ lâu gãy thành hai khúc, Lưu Vân như không có gì xảy ra, ném xuống, đổi lại một đôi mới.

“Xin hỏi. . .” Một thanh âm vừa quen thuộc lại vừa xa lạ chợt truyền vào tai, Lưu Vân nhất thời càng không thể phản ứng.

“Vị huynh đài này, vừa mới nói chuyện hai nhà thông gia, không biết là thật hay giả?”

Ba người kia thanh niên quay đầu lại, thanh sam tuấn nhan đập vào mắt, không khỏi đều ngẩn ngơ. Nam tử kia mắt đẹp mũi cao, bên môi mang theo ý cười nhàn nhạt, cằm gầy nhọn, râu lấm tấm mọc, hai mắt sâu thẳm hắc bạch phân minh, nhưng ẩn giấu một chút mệt mỏi cùng ưu thương, thân hình cao ráo, có chút gầy yếu, một thanh trường kiếm mặc sắc đeo ở bên hông.

“. . . Chuyện này, nghe nói quyết định gấp rút lắm, mùng năm tháng sau chính là ngày cưới, chúng ta là đi dự lễ cưới.”

“Mùng năm tháng sau?” Thệ Thần sững sờ, “Từ đây đến Ngự phong sơn trang, e rằng không kịp thôi.”

“Ừm, huynh đài không biết rồi, lễ cưới này không phải ở Ngự phong sơn trang, bởi vì tháng sau cũng trùng vào dịp kiếm trì luận võ, Trác bảo chủ đề nghị tổ chức tại kiếm trì, hai đại sự gộp lại, chẳng phải lại càng tốt hơn sao?”

“. . . . Thì ra là vậy.” Thệ Thần hơi trầm ngâm, nói cám ơn, xoay người rời đi.

Lưu Vân nhìn như bình tĩnh mà ngồi ở một bên, nhưng không biết đã dùng bao nhiêu nghị lực kiềm chế chính mình kích động quay đầu.

Bước chân càng gần, cơ hồ đã đến phía sau Lưu Vân, bỗng nhiên”Leng keng” một tiếng, Lưu Vân giật mình, nguyên là kiếm bên hông Thệ Thần đứt dây, rơi xuống đất.

Thệ Thần hơi mỉm cười, đang định nhặt lên, đã thấy một nam tử áo xám hơi cúi người, nhặt trường kiếm lên đưa cho y.

Hắn không ngẩng đầu, chiếc mũ xám nhạt lớn che hơn nửa khuôn mặt, thân thể thon dài được trường bào che phủ, trong nháy mắt, Thệ Thần chợt thấy đặc biệt quen thuộc, rồi lại không thể lý giải, chỉ nhận kiếm, cảm ơn một tiếng.

Người kia nhẹ nhàng lắc đầu, cũng không đáp lời.

Nguyên lai là người câm sao? Thệ Thần trong lòng thở dài, không nhịn được nhìn hắn thêm một chút, lập tức rời đi.

Bước chân trầm ổn xa dần, Lưu Vân rốt cục không nhịn được quay người nhìn y một cái.

Lúc này, màn đêm đã buông xuống, trăng đã mọc, bắc phong vi vu thổi.

Tay áo thanh sam, ở trong gió rét tùy ý lay động, bóng lưng của y vẫn kiên cường như trước, lãnh sương ngọc trúc một mình cất bước dưới cơn gió lạnh, ánh trăng chiếu thành một chiếc bóng thật dài cô tịch, từ từ tan ra trong màn đêm.

Lát sau, Huyền Dục khiêu mi điềm tĩnh nói: “Đã nhớ như vậy, sao lại không đuổi theo?”

Lưu Vân thất vọng quay đầu lại, không thể nào mở miệng. Chợt nhớ tới tháng ngày cùng Thệ Thần ung dung thích ý, thoáng như vừa hôm qua bên tai vọng lại các tin đồn vừa nghe được, nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, rốt cục chưa từng mở miệng nói nửa câu, chỉ vùi đầu ăn cơm, thức ăn trong miệng nhạt như nước ốc.

Không lâu sau, khách *** nhỏ lại có một đám người xông vào, thở hồng hộc, hình như chạy rất gấp.

Người cầm đầu vào cửa liền túm lấy chưởng quỹ vội hỏi: “Ngươi có thấy một nam tử trẻ tuổi mặc áo xanh đến đây? Đúng rồi, hắn còn mang theo một thanh mặc kiếm!”

Chưởng quỹ chưa từng gặp qua chuyện như vậy, sợ hết hồn, liều mạng gật đầu nói: “Có, có, vừa nãy vị kia mới đi.”

“Có phải là đi kiếm trì?”

“Có lẽ vậy. . .”

Người kia sắc mặt vui vẻ, nói: “Rốt cuộc cũng tìm được, lần này có thể trở về báo cáo cùng trưởng lão rồi.”

“Có điều, hắn nhất định không chịu đi theo chúng ta , làm sao đây?”

“Còn có thể làm sao? Trói cũng phải đem hắn trở lại!”

“Dạ!”

Những người kia khoảng mười đến hai mươi người là ít. Lưu Vân mắt phượng nửa mở, thấy bọn họ khí thế hùng hổ, thái độ không đạt mục đích không bỏ qua, nghĩ rằng một mình Thệ Thần khó mà ứng phó được, cuối cùng vẫn cứ không yên lòng. Vừa mới đứng dậy, lại bị Huyền Dục giữ lại.

“Ngươi lại muốn đi một mình?”

Lưu Vân khẽ hạ mi mắt, chậm rãi nói: “Ta còn có việc phải làm, trước tiên đi đến kiếm trì, các ngươi theo đường cũ mà đi, chúng ta đến kiếm trì gặp lại.”

Mộ Dung Linh đạm đạm nhìn hắn một cái, ngược lại không phản đối, chỉ nói: “Tùy ngươi.” Đặt bát đũa xuống, đứng dậy trở về phòng nghỉ ngơi.

Lưu Vân cảm thấy bất ngờ, lòng nhẹ nhõm một chút, nhanh chân đuổi theo.

Lưu Vân dọc theo đường mòn trong rừng đi về phía trước, bước chân vững vàng mà tầm thường, không nhìn ra một chút công phu bên trong.

Hai bên rừng cây vậy mà như bay biến mất ở phía sau, rõ ràng là đi rất nhanh.

Đi qua tầng tầng lớp lớp rừng cây, dần nghe thấy tiếng người.

Lưu Vân lặng yên không tiếng động nấp ở một bên, cách đó không xa trên một bãi đất trống chính là bọn người vừa rồi, người bị vây ở giữa mặc một bộ thanh sam, chính là Thệ Thần.

Đang do dự có nên lập tức ra tay giúp đỡ hay không, lại thấy nam tử dẫn đầu bỗng quỳ một chân xuống đất hướng Thệ Thần nói: “Trong môn phái rất nhiều sự vụ, thỉnh Môn chủ nhanh trở về cùng Hà trưởng lão và mấy vị trưởng lão khác quyết định.”

Lưu Vân khóe miệng giật giật, nguyên lai đám người kia là thủ hạ của y. . . . . Vậy y chạy tới đây vì cái chuyện vớ vẩn gì vậy? !

Cái cớ duy nhất cũng không dùng được, Lưu Vân do dự một chút, vẫn quyết định rời đi. Không ngờ, lại bởi vì câu nói tiếp theo của Thệ Thần mà dừng bước chân.

“Rất nhiều sự vụ?” Thệ Thần mỉm cười lắc đầu nói, “Hà trưởng lão là bảo các ngươi lừa ta trở lại để cùng thiếu tiểu thư Hải Nhạc phái thành hôn đúng không?”

Thành hôn? Y vậy mà. . . Đính hôn rồi. . .

Lưu Vân nhếch miệng, lại xoay người trở về, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu không tên.

“. . . Kỳ Môn cùng Hải Nhạc phái sớm đã có hôn ước, Hà trưởng lão nói việc thành hôn không thể kéo dài thêm. Môn chủ lại rời đi gần một năm rồi. . . .”

Thệ Thần lạnh nhạt nói: “Ngươi về nói với Hà trưởng lão, ta có việc chưa làm xong, tạm thời không thể quay về.”

“Nhưng mà. . .” Nam tử nghiến răng nói, “Trưởng lão phân phó, chúng ta lần này nhất định phải mang Môn chủ trở về, Môn chủ nếu như nhất định không chịu về, chớ trách thuộc hạ vô lễ!”

Thệ Thần cười nhạt một tiếng, không mở miệng, tay phải nhẹ nhàng đặt lên cán kiếm bên hông. Đám người kia sải bước một bước, bao vây y. . . .

“Là ai? !”

Mọi người quay đầu lại, đã thấy một nam tử cao gầy thân mặc áo vải thô màu xám, chậm rãi hướng bên này đi tới. Khuôn mặt bị mũ che khuất, nhìn không rõ ràng. Đi lại bình thường, không có chút nội công nào, tựa hồ chỉ là một người qua đường bình thường.

Thệ Thần nhận ra “người câm” nọ, hơi ngạc nhiên, nói: “Là ngươi. . .”

Những người kia cho rằng hai người quen biết, một nhóm bao vây Lưu Vân.

“Đừng ảnh hưởng tới người không liên quan, ” Thệ Thần rút kiếm, đặt ngang trước mặt Lưu Vân, hơi nghiêng mặt sang bên, nói, “Đao kiếm không có mắt, vị huynh đài này tốt hơn vẫn là nhanh rời đi đi.”

Ánh trăng trong trẻo phác hoạ gò má góc cạnh rõ ràng của y, hô hấp nóng ấm gần trong gang tấc. Trong một thời khắc tương tự, Lưu Vân ngẩn ngơ nhớ tới thời khắc lần đầu tiên gặp y, cũng là một đêm như vậy. . .

Chính mình chuyện ta ta làm, mà y, ý khí phong phát.

Lưu Vân chợt trầm thấp cười, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng lấy mũ xuống, kéo theo một lọn tóc, đột nhiên gió nổi lên, tóc bay lòa xòa trong gió.

Tiếng nói trầm thấp từ tính giống như xa dần rồi tiêu thất.

“Ha ha, ngươi muốn ta đi ta liền đi, vậy ta chẳng lẽ không phải rất mất mặt sao?”

“Ngươi. . . .” Thệ Thần trong lòng chấn động, môi khẽ nhếch, lại nói không ra một chữ.

Lau sạch bùn bẩn, ánh trăng nhàn nhạt mơ hồ chiếu vào khuôn mặt hắn, khuôn mặt tuấn mỹ mê người. Hắn bước đi thong thả dưới ánh trăng nhu hòa, môi mỏng chậm rãi cong lên, nụ cười nhàn nhạt mà tà tứ, đúng là người y hằng đêm nhớ nhung trong mộng.

Thệ Thần không có cách nào cử động, mắt cũng không dám chớp, chỉ đứng yên trước mặt hắn.

“Ngươi rốt cuộc là người phương nào? Bằng không đừng trách đao kiếm không có mắt!”

Lúc này, Lưu Vân mới chú ý tới xung quanh còn có người, liếc những người kia một chút, khiêu mi nở nụ cười, hướng Thệ Thần nói: “Chờ ta một chút.”

Lời còn chưa dứt, trước mắt đột nhiên có bóng đen lóe lên, Lưu Vân dường như biến mất không còn tăm hơi!

Trong nháy mắt , phía sau truyền đến tiếng “leng keng” của binh khí liên tiếp rơi xuống đất.

Lại quay đầu, đã thấy bóng đen quỷ mị qua lại giữa đám người, ngay cả y cơ hồ cũng không thấy rõ. Không ai nghĩ tới một người không biết võ công, lại mạnh như thế, những người còn lại thậm chí phản ứng không kịp, chỉ cảm thấy cổ tay đau nhức, binh khí liền tuột tay rơi xuống vài người võ công không cao, còn bị hủy đến hai chiêu, vậy mà ngay cả đối phương ra tay như thế nào cũng không thấy rõ, đã bị chiếm binh khí, thua trận.

Chỉ trong chốc lát, đao kiếm rơi xuống một chỗ. Mọi người bưng cổ tay phải, đau đến nghiến răng nghiến lợi.

Lưu Vân từ lâu đứng ở bên cạnh Thệ Thần, một tay chắp sau lưng, cười khẽ. Thối Tuyết chưa ra khỏi vỏ, nể mặt Thệ Thần, đã là hạ thủ lưu tình.

Thệ Thần tựa như lúc này mới hồi phục tinh thần lại, hướng về đám người kia nói: “Các ngươi trở lại nói cho Hà trưởng lão, bảo ông không cần phải lo lắng, ta sẽ trở lại sau.”

Nghe vậy, đám người kia lập tức nguôi giận mà cười, đối lập rõ ràng với Lưu Vân đang phiền muộn.

Thệ Thần nhìn Lưu Vân, hướng thủ hạ nghiêm nghị nói: “Còn có, chuyện đêm nay, ai cũng không được phép nói tới, bằng không, xử trí theo môn quy!”

Mọi người nghiêm trang đáp: “Dạ!” Lập tức nhặt binh khí lên cấp tốc rời đi.

Trăng mờ, sao sa, gió đêm dần lạnh hơn.

Lưu Vân lẳng lặng đứng đó, ngừng thở, lẳng lặng chờ Thệ Thần đến gần.

Cách Lưu Vân một bước, Thệ Thần dừng lại, ngắm nhìn đôi mắt sáng như hai viên Hắc Diệu Thạch, môi mỏng khẽ nhếch, nơi cổ họng tựa như dâng lên thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng chỉ khẽ khàng mỉm cười, nói: “Lưu Vân, ngươi về rồi?”

Rốt cuộc không cần đến những lời thừa thãi khác, một câu ngắn ngủi, cất chứa bao nhiêu nhớ nhung. . . .

Mỗi lần gặp chuyện bất ngờ đều hóa ra trùng phùng, giữa tử mạch hồng trần, thời khắc bất ngờ lại hóa trùng phùng ấy, có thể được bao nhiêu lần?

Thệ Thần nhẹ giọng nói: “Ta luôn luôn tìm ngươi. . . Mỗi đêm lúc ngủ, ta đều nghĩ, nói không chừng sáng mai vừa mở mắt, là có thể lại gặp được ngươi. . .”

Lưu Vân con ngươi hơi động, trong lòng hình như có gì đó run rẩy. Hắn khẽ đưa tay, nắm chặt lấy tay Thệ Thần, khớp xương rõ ràng, lạnh lẽo mà có chút gầy gò, thậm chí có thể cảm thấy tay y đang run rẩy.

Thệ thần khẽ khép mắt lại, trở tay nắm thật chặt tay hắn, khớp xương thậm chí khiến Lưu Vân có chút đau.

“. . . Ngươi về rồi?”

“. . . . Ừ, ta đã trở về.”

Đêm bỗng nhiên vô cùng tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng trái tim. . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.