(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 17
Edit: Tịnh Yên
“Đổng Hiền, Đổng Hiền!”
Thấy Đổng Hiền tiến vào phòng tổng tài đã lâu mà không thấy đi ra, Kỳ Dương lo lắng bước vào xem, ai ngờ lại có thể trông thấy cậu ta đang quỳ gối bên đống rác bụi bặm kia đến ngẩn người ra?!
Kỳ Dương gọi cậu ta hai tiếng, nhưng không hề thấy phản ứng lại, rơi vào đường cùng, Kỳ Dương đành phải tiến lên lắc lắc vai cậu: “Đổng Hiền, cậu không sao chứ?”
Bị anh ta đụng tới, Đổng Hiền như mới từ trong mộng tỉnh lại, quay đầu, nhìn thấy Kỳ Dương, bị dọa đến sửng sốt: “Anh Kỳ, sao anh lại ở đây?”
“Aizzz…” Kỳ Dương lắc đầu, “Tôi gọi cậu nãy giờ, lời này nên để tôi hỏi mới đúng, cậu đang ở đây làm gì vậy?” Vừa nói anh vừa chỉ cái đống rác bên cạnh Đổng Hiền.
“A, nguy rồi” Đổng Hiền lập tức cầm túi đựng rác lên và gom rác vào, “Xin lỗi, vô tình lại…”
Nhìn vẻ mặt hốt hoảng của Đổng Hiền, Kỳ Dương thở dài, ngồi xổm xuống giúp đỡ cậu ta, “Cậu rất lo lắng cho ông chủ đúng không?”
“Vâng, có một chút. Có lẽ do tôi suy nghĩ quá nhiều…” Đổng Hiền miễn cưỡng nhếch miệng cười, “Anh Kỳ, anh không phải còn việc phải làm sao, để tôi xử lý việc này cho, sẽ không giống khi nãy nữa đâu”
“Không có việc gì, tôi giúp cậu” Kỳ Dương cảm thấy tính tình của Đổng Hiền cũng không tệ như mình nghĩ, “Tôi nghe ông chủ nói, cậu là bởi vì thích ngài ấy nên mới vào làm trong công ty sao? Điều ấy đúng không?”
Đổng Hiền nghe vậy, cả người ngẩn ra, động tác trên tay cũng dừng lại, ngẩng đầu nhìn Kỳ Dương, ánh mắt vô cùng kiên định: “Là thật, tôi bởi vì thích ngài ấy mới vào công ty!”
“Cậu…!” Kỳ Dương quả thực là không tưởng tượng được, cậu nhóc này… Hẳn là chỉ mới ở cạnh Lưu tổng một tháng, làm sao cậu ta có thể quyết đoán như thế?
“Bất luận là anh tin hay không, đối với tình cảm của tôi, tôi chưa bao giờ che dấu!” Anh thấy rõ Kỳ Dương đang nghi ngờ, nhưng cũng không thể thay đổi suy nghĩ của anh ta, “Bất quá, anh không cần lo lắng, chỉ có ba tháng… Sau ba tháng, tôi sẽ rời khỏi!” Đổng Hiền nói xong mỉm cười, nụ cười này đem đến cho người đối diện cảm giác không thể gọi là vui mừng , mà là đau lòng.
Vì sao cậu ta lại cười chứ? Nếu cậu ta biết rõ phải rời đi, khi ấy không phải cậu ta sẽ đánh mất tình yêu của chính mình sao? Sau ba tháng thử việc… là lúc Lưu tổng cùng Ỷ Á tiểu thư kết hôn… Lẽ nào…
“Cậu sẽ không hành động quẫn trí chứ?” Kỳ Dương có chút hoang mang bắt lấy cổ tay Đổng Hiền, vừa rồi biểu tình trên mặt cậu ta, giống như thế gian trước mắt như có như không, hết thảy là vô vọng.
Đổng Hiền nhìn hành động khó hiểu của anh ta, hốt nhiên minh bạch mọi chuyện, nở nụ cười: “Ha ha, anh Kỳ đừng đa tâm quá, tôi sẽ không làm gì quá khích đâu, anh có thể thả tay tôi ra không?”
Ý thức được chính mình thất lễ, Kỳ Dương vội vàng rút tay về: “Thật ngại quá… Tôi, không phải cố ý a!”
“Không sao!” Đổng Hiền cười cười, cúi đầu tiếp tục thu thập mọi thứ, thế nhưng xuất hiện một cái tên trên tờ giấy kia thu hút sự chú ý của anh.
Có phần ngạc nhiên mà nhặt lên, Đổng Hiền thì thầm cái tên ấy: “Lưu Hàng?”
“Cái gì?” Kỳ Dương nghe được, cũng nhích lại gần: “Lưu Hàng? Là ai vậy?” Xem ra anh ta cũng không biết người này.
Đổng Hiền cũng khó hiểu mà lắc đầu: “Không rõ lắm, nhưng hình như Lưu tổng không muốn ai biết…” Dứt lời anh đem toàn bộ số giấy kia vứt vào túi rác, “Nếu ngài ấy đã muốn vậy… Chúng ta cũng không cần phải biết!”
Kỳ Dương yên lặng trầm tư, anh thật không ngờ Đổng Hiền lại có thể quyết định như thế, con người bình thường dù sao cũng rất hiếu kì, huống chi là liên quan đến người mình yêu mến!
Người này… Không giống như vậy!
“Được rồi!” Gom xong tất cả đống rác kia, Đổng Hiền phủi phủi hai tay, “Anh Kỳ, tôi đi vứt chúng, anh có gì muốn tôi đem đi giùm luôn không?”
“Không, không có!” Kỳ Dương khua tay nói, “Vậy nhờ cậu đấy!”
“Ừ” Đổng Hiền mang túi kia bước ra ngoài, đến bãi đổ rác.
Sau khi ném tất cả vào thùng rác, Đổng Hiền thở hỗn hển, ánh mắt vô tình hướng về bãi đỗ xe.
Trễ vậy rồi, tại sao Hân còn chưa trở về? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Nói rằng không lo lắng đó chính là gạt người, Đổng Hiền trong lòng thấp thỏm không yên, nhất là lời của người đàn ông xuất hiện trưa nay… A? Việc ấy sẽ không…
…………………………………….
Đến ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm… Lưu Hân vẫn chưa quay về, ngay cả điện thoại cũng không liên lạc được, Đổng Hiền bất an, điều anh không mong muốn nhất đã trở thành sự thật!
Từ những gì Kỳ Dương thu thập được, Lưu Hân xem như là đã mất tích, một chút dấu vết cũng không có, mà tại nhà Lưu Hân, Ỷ Á cũng ý thức được tính chất nghiêm trọng của sự việc, điên cuồng phái người đi tìm kiếm, nhưng là vẫn đang tìm kiếm trong vô vọng!
Tuy rằng Kỳ Dương trong công ty đã phong tỏa tất cả tin tức, thế nhưng, nhân viên có lẽ nhiều hoặc ít vẫn cảm thấy có chuyện bất thường, lời đồn từ đó mà truyền ra không ít, điều đó làm cho hiệu quả và lợi ích của công ty sụt giảm nghiêm trọng, tình hình ngày càng bất ổn…
“Reng reng reng…” Ngay lúc Kỳ Dương tâm phiền ý loạn, điện thoại lại vang lên
“Alo, là ai?” Kỳ Dương nóng nảy bắt máy.
Điện thoại truyền đến tiếng cười trào phúng của Kỷ Khải Đằng: “Khà khà, Kỳ Dương, đã lâu không gặp nha!”
“Là ông?” Trong thời gian này cư nhiên lại nhận được điện thoại của ông ta, không nghi ngờ đối với Kỳ Dương là đổ thêm đầu vào lửa, “Kỷ tổng, có chuyện gì sao?”
“Ha ha, không có việc gì, chỉ hy vọng mọi người có thể phấn chấn tinh thần lên, ngày mai đón tiếp tôi đến nhậm chức tổng tài!” Kỷ Khải Đằng cười đến mức chọc điên người khác.
“Cái gì?” Kỳ Dương suýt nữa đánh đỗ cốc nước trong tay, “Ý ông là sao?”
Đối phương nghe được anh kích động, cười càng thêm đê tiện, “Không có ý tứ gì cả, chẳng qua là hôm nay vận khí không tệ, cầm được giấy chuyển nhượng công ty của ông chủ các cậu, cho nên mới gọi điện thoại đến thông báo cho mọi người biết!”
“Lưu tổng quả nhiên bị ông giam giữ, ngài ấy không bao giờ đem công ty dâng cho ông, ông đã làm gì ngài ấy?” Lão già này, hắn đã làm gì đây…
“Tin hay không tùy cậu, nói chung ngày mài tôi sẽ đến thị sát, còn chuyện khác tôi không thể trả lời!” Nói xong, bên kia truyền đến tiếng “Tút tút”, đối phương đã cúp máy!
Kỳ Dương căm phẫn quẳng điện thoại xuống, mở miệng mắng nhiếc: “Đồ súc vật!”
Đổng Hiền chưa bao giờ thấy anh như thế, quan tâm hỏi: “Anh Kỳ, là ai gọi thế?”
“Kỷ Khải Đằng!” Kỳ Dương đằng đằng sát khí nói ra cái tên này, “Không biết lão ta đã sử dụng thủ đoạn bỉ ổi nào mà khiến cho Lưu tổng kí giấy chuyển nhượng công ty, hắn nhất định là biết ngài ấy ở đâu!”
“Sao?” Vừa nghe được tin tức về Lưu Hân, Đổng Hiền không ngừng khẩn trương, “Ông ta có nói Lưu tổng đang ở đâu không?”
“Không hề” Kỳ Dương khẽ cắn môi, “Tôi sẽ phái người đi thăm dò hành tung của lão già kia… Để xem có thể hay không biết được nơi hiện tại của ông chủ!”
Đổng Hiền lẳng lặng mà phân tích tình hình hiện tại, anh nghi ngờ: “Anh Kỳ, ngày mai ông ta đến công ty sao?”
“Kỷ Khải Đằng? Ông ta nói mai sẽ đến!” Kỳ Dương theo sự thật trả lời.
“Vậy ngày mai ông ta sẽ đem theo giấy tờ chuyển nhượng công ty đúng không?” Đổng Hiền tinh tế suy xét.
“Đúng vậy!”
“Như thế ngày mai …” Đổng Hiền ghé vào tai Kỳ Dương thì thầm, “Nói không chừng có thể tìm ra Lưu tổng!”
“Kỳ Dương nghe xong đề nghị của cậu ta, trước tiên có chút kinh ngạc, “Cậu xác định có thể?”
“Đương nhiên, giấy chuyển nhượng kia nhất định có chữ kí của Lưu tổng, vậy tờ giấy ấy chắc chắn có thể tiết lộ cho chúng ta một chút thông tin! Tôi cam đoan!” Đổng Hiền rất tự tin nói.
“Ừm… ngày mai… chúng ta sẽ…”
Sáng hôm sau, Kỷ Khải Đằng quả nhiên khí thế bất phàm tự mình đi đến công ty, Hắc Lang tay cầm tập tài liệu, đi theo phía sau. Bọn họ không *** xỉa đến ánh mắt kì quái của hết thảy nhân viên, đi thẳng đến phòng tổng tài!
Ỷ Á nhận được tin tức của Kỳ Dương, cũng đi đến công ty, lần này tức giận của cô không phải dành cho Đổng Hiền, mà là dành cho lão già Kỷ Khải Đằng, từ khi hắn tiến vào, Ỷ Á không hề nhìn hắn bằng vẻ mặt hòa nhã.
“Kỷ tổng, hôm qua lời ngài nói là sự thật sao?” Kỳ Dương lạnh lùng lên tiếng, không biết đã có kế hoạch gì rồi.
“Tất nhiên rồi!” Kỷ Khải Đằng nhắc chân lên, ngạo mạn nhìn về phía ba người.
“Vậy hãy đem giấy tờ chuyển nhượng cho chúng tôi xem!” Ỷ Á vẫn không tin.
“Được thôi!” Ông ta vỗ tay, Hắc Lang đã đem văn kiện ra.
Đổng Hiền liền tiến lên nhận lấy, tỉ mỉ nhìn từng câu chữ trên… Cuối cùng ánh mắt rơi nào khoản “Ký tên”, mặc dù chữ viết có hơi ẩu tả, nhưng đích thực là của Lưu Hân!
Lẽ nào anh ấy thật sự…
“Xem đủ chưa? Tiểu mỹ nhân?” Kỷ Khải Đằng mở miệng trêu chọc, nhưng thực ra là tỏ ý bảo Hắc Lang thu hồi giấy tờ về.
Hắc Lang cầm lại phần văn kiện, khi đi qua người Đổng Hiền, cười khẽ hỏi: “Đã đến kho hàng chơi với lửa chưa?”
“…!” Đổng Hiền kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hắc Lang, nhưng hắn đã quay về bên người Kỷ Khải Đằng
“Sao nào? Giấy tờ này có phải là giả không?” Công ty dễ như chơi đã là của mình, hắn không khỏi giễu cợt cười rộ lên.
Ỷ Á cùng Kỳ Dương đều nhìn Đổng Hiền, chỉ thấy anh nhẹ nhàng lắc đầu: “Không giả”
“Cái gì? Cậu có nhầm lẫn không?” Ỷ Á vừa định phản kháng, đã bị Kỳ Dương ngăn lại.
“Tiểu thư, đợi một chút, đừng sốt ruột!”
“Ha ha, hoàn toàn không giả!” Kỷ Khải Đằng đứng lên, “Được rồi, hiện tại bắt đầu thôi, từ nay công ty này đã thuộc Mẫn Thắng, các người còn không làm việc đi!”
Hết chap 17
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});