Phong Thả Đình Trú

Chương 3: Chương 3




(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

CHƯƠNG 2

Edit: Tịnh Yên

“Tiểu Hiền!!” Một giọng nữ lảnh lót vang lên trong sân trường đại học D.F

“ChuHủ a!! Sao cô lại ở trường tôi vậy??” Đổng Hiền xoay người, nhìn thấy chủ nhân giọng nói kia mà kinh hãi hỏi

“Người ta là nhớ anh mà!!Cho nên mới chuyển trường đây này! Tôi hiện tại đang theo khoa quản lý kinh tế đấy, lúc nào rảnh rỗi cứ đến tìm tôi nhé!! Thôi chết, đến giờ vào học rồi, tôi phải đi liền đây, bye bye!!”

“Được, gặp lại sau! Haizzz…”Phiền phức cuối cùng cũng đi

“Tiểu………………….Hiền……………” Một người cất bước, một người lại tới. Thật là phúc bất trùng lai họa vô đơn chí đây mà!!!

“Từ Ngôn! Đã lâu không gặp!” Đổng Hiền mỉm cười với người thanh niên đáng yêu trước mặt.

“Còn dám nói nữa à! Cậu đi làm công suốt cả kì nghỉ hè, muốn tìm cậu còn khó hơn mò kim đáy biển nữa! Đáng ghét…”Từ Ngôn bĩu môi tỏ ý bất mãn.

“Được rồi được rồi, là mình sai, bữa trưa hôm nay mình khao cậu là được chứ gì!” Đổng Hiền cũng bĩu môi bất đắc dĩ nhận lỗi.

“Ha…ha…Tiểu Hiền của mình là tốt nhất nha!”Cậu thanh niên lúc này mới sảng khoái cười.

“Được rồi, giờ chúng ta cùng vào học thôi! Hôm nay có người của một công ty đa quốc gia đến lựa chọn nhân viên thực tập, chúng ta không thể nào đến muộn đâu!” Đổng Hiền có vẻ khẩn trương mà nói.

Từ Ngôn – sinh viên khoa kế toán trường đại học D.F, là bạn cùng lớp với Đổng Hiền. Là một sinh viên bình thường, đôi lúc rất trẻ con, nhưng lại thật sự rất thích Đổng Hiền, không rõ vì sao…

Ngày hôm nay, trường D.F đón tiếp người của công ty đa quốc gia nổi tiếng – Công ty Thụy Thừa, đến để tuyển nhân viên thựa tập trong thời gian sắp tới. Cả thẩy sinh viên ai nấy cũng đều phục trang chỉnh tề để mong lọt vào mắt xanh của người chiêu mộ, có như thế thì sau này mới mong có được tương lai sán lạn…

“Này, nghe nói hôm nay đích thân tổng tài của công ty đến tuyển nhân viên đấy! Anh ấy thật sự rất đẹp trai đấy nhé!”

“Thần kinh à, không lẽ cậu muốn được người ta lấy làm vợ a? Mơ mộng hão huyền!”

“Nào có, mình chưa bao giờ nghĩ tới nha, anh ấy đã có vị hôn thê rồi, đích thị là một đại mỹ nhân đấy!”

“Quan tâm làm gì, mình chỉ mong lần này được trúng tuyển thôi. Như vậy sau này mình sẽ không cần phải lo chuyện tìm việc sau khi tốt nghiệp nữa!”

“Ừm… Đúng đấy…”

Ngồi nghe đám sinh viên kia bàn tán, Đổng Hiền một chút cũng không để tâm. Ước mong của anh rất đơn giản, sau khi tốt nghiệp có thể tìm được công việc nuôi sống được bản thân, rồi tìm được “anh ấy”, sau đó thanh thảnh cùng nhau sống hết đời… Chỉ như vậy thôi…

“Tiểu Hiền nè, cậu có hy vọng được chọn không?” Từ Ngôn lo lắng hỏi.

Đổng Hiền cười cười, nhún vai đáp lại: “Không hy vọng!”

“A? Cậu cũng giống mình à?” Từ Ngôn vì hưng phấn mà không kiềm chế được nói một tràn “Nếu như được nhìn trúng, sẽ phải đi thực tập ở công ty rồi huấn luyện đủ thứ, như vậy cậu và mình sẽ khó mà gặp nhau! Mình thật sự không thích như vậy đâu…”

“Cậu bớt nói nhảm đi, sau này mình và cậu mỗi người một nơi, đến lúc đó cậu sẽ thế nào?” Đổng Hiền buồn cười nói.

“Sẽ không đâu, đến lúc đó mình sẽ…” Chưa kịp dứt lời, hắn đã bị chặn họng lại bởi tiếng thét chói tay của một cô sinh viên:”A!!! Mau tới đây xem, thật sự là đẹp trai quá đi mà! Anh ấy, chính là anh ấy kìa a……..!!!!”

Thì ra là cô ấy đang nhìn ngoài cửa sổ tình cờ thấy được xe của tổng tài công ty Thụy Thừa đang tiến vào sân trường. Một người đúng thật là khôi ngô tuấn tú quá mức, tiêu sái bước từ trong xe ra, hiệu trưởng vội vội vàng vàng đích thân chạy ra đón tiếp hắn, trên miệng không kiềm được mà nở nụ cười hả hê khi nhận được một cái liếc mắt, gật đầu đáp lại của vị tổng tài kia.

Đổng Hiền đúng lúc đang dựa vào cửa sổ, nghe thấy tiếng thét, cũng tự nhiên mà nhìn ra bên ngoài…Lưu Hân? ? ? ? ? Anh lập tức chống thanh chắn cửa sổ đứng bật dậy, trợn to hai mắt nhìn thẳng người đang đứng ngoài kia. Vẻ mặt thực lạnh lùng, ngũ quan hài hòa, vóc dáng cao gầy, tính cách cao ngạo, cả người toát ra khí thế vương giả, người này không là Lưu Hân thì có thể là ai vào nữa!

“Hân!”Đổng Hiền kích động không kiềm được, lần trước đã bỏ lỡ cơ hội ở quán cà phê, không nghĩ tới sẽ… Lần này đây không còn ai ngăn cản, anh một mạch chạy nhanh ra bên ngoài, nhắm thẳng nơi người kia mà hướng đến. Người kia chính là người đã nguyện ý trao cả giang sơn cho anh, là người dạy cho anh hiểu thế nào là một chữ “yêu”, là người luôn kề bên anh bất kể có chuyện gì xảy ra… Đổng Hiền… anh… chờ đợi ngày này đã lâu, lâu lắm rồi…

“Tiểu Hiền?” Từ Ngôn bị phản ứng của Đổng Hiền làm cho ngớ ngẩn, Đổng Hiển trong ấn tượng của cậu là người không bao giờ tỏ thái độ quá khích với bất cứ việc gì, tâm tình luôn luôn điềm đạm, thế nhưng lần này anh ấy cư nhiên có thể như vậy ư…Là bởi vì “tên kia” sao? Từ Ngôn nhanh chóng hướng phía cửa sổ nhìn…

Lúc này, Đổng Hiền đã chạy đến nơi, đứng đối diện người kia, thở hồng hộc, khó khăn mà mở lời:” Anh…Anh…”

“Cậu là sinh viên khoa kế toán à? Sao lại tự tiện chạy đến trước mặt Lưu tổng như thế? Thật là vô phép mà…Còn không mau đi đi… Không thì tôi sẽ lập tức trừ điểm cậu đấy!” Hiệu trưởng chứng kiến Đổng Hiền như vậy, không khỏi tức giận mắng to.

“…Tôi…Anh…hộc hộc…” Đổng Hiền vẫn không thể nói hết câu.

“Chờ một chút, cậu cứ chậm rãi nói!” Lưu Hân từ tốn mở miệng “Cậu là sinh viên trường này à? Tìm tôi có chuyện gì sao?” Tên sinh viên này thật thú vị, hơn nữa lại còn rất xinh trai nữa, xinh đến mức dấy lên trong lòng hắn một nỗi đau nào đó…

Ơ? Đổng Hiền kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lưu Hân, lời nói xa lạ khi nãy là từ anh ấy phát ra sao, anh ấy không nhận ra mình à? Thật sự không có khả năng a! “Hân? Anh là Lưu Hân?” Đổng Hiền không chắc chắn mà hỏi.

“Đúng. tôi là tổng tài của Thụy Thừa – Lưu Hân, cậu có việc tìm tôi sao?” Giọng điệu khách sáo, lời nói đậm chất xã giao, dáng vẻ tươi cười giả dối, tất cả đều làm cho Đổng Hiền không khỏi rùng mình vì đau đớn. Sự thật đã chứng minh, Lưu Hân đã không còn nhận ra Đổng Hiền nữa rồi.

Bọn họ… lúc này… chỉ là người xa lạ…

“…”Một hồi yên lặng, Đổng Hiền lần thứ hai ngẩng đầu, hai mắt long lanh kiên định hướng về Lưu Hân, “Tôi yêu anh, tôi muốn được ở bên anh!”

“Hả… Cậu có nghe rõ không? Đổng Hiển vừa nãy nói…” Một sinh viên hỏi.

“A, nghe được, đúng là ‘Tôi yêu anh, tôi muốn được ở bên anh’ đấy!” Một sinh viên khác trả lời.

“Trời ạ!!! Cậu đúng thật là điên rồi!” Hiệu trưởng ôm đầu nói.

“Tiểu Hiền?” Từ Ngôn càng cảm thấy khiếp sợ hơn.

“… HAHAHA …, cậu yêu tôi? Cậu tại sao lại yêu tôi? Vẻ ngoài? Thân hình? Hay…là tiền?” Vẻ mặt Lưu Hân lộ rõ vẻ xem thường, loại người như vầy hắn đã gặp nhiều rồi.

“Tất cả…Anh của quá khứ, của hiện tại và cả tương lai… Tôi đều yêu…” Thanh âm của Đổng Hiền nhẹ nhàng vang lên, thật sự rất êm tai.

Thế nhưng, những lời này đến tai Lưu Hân lại trở nên đặc biệt chói tai, hắn không nể nang mà nói: “Ưm? Được một người đồng tính thổ lộ ngọt ngào như vậy, tôi đây thật đúng là nhận được diễm phúc lớn mà! Vậy hiện tại cậu muốn cùng tôi ở nơi nào? Trên giường a?”

Đổng Hiền tất nhiên biết Lưu Hân đang cười nhạo mình, nhưng sự không kiêng kị kia của Lưu Hân vẫn khiến anh đỏ mặt, to tiếng trả lời: ” Tôi đã nói rồi, tôi muốn ở bên cạnh anh!”

“Đổng Hiền a, cậu không nên ở đây làm càn nữa, không tôi sẽ đuổi học cậu ngay lập tức!!!” Hiệu trưởng không thể nào tiếp tục chứng kiến được nữa, mặt mũi của trường sẽ bị bôi nhọ bởi hành vi của Đổng Hiền mất.

“…Hừm…”Lưu Hân khẽ nhếch miệng cười quỷ dị “Thật đáng yêu!, vậy tôi muốn xem, cậu làm thế nào để được ở bên tôi đây! Thế thì… tôi sẽ cho cậu một cơ hội, đến công ty tôi thực tập ba tháng. Trong ba tháng, nếu cậu có năng lực làm tôi rung động, khiến tôi đây tin tưởng cậu thật sự yêu tôi! Tôi lập tức sẽ cùng cậu mãi mãi bên nhau, cậu thấy thế nào?”

“Được! Một lời đã định!” Đổng Hiền không do dự mà vươn ngón út, muốn cùng Lưu Hân ngoéo tay. Dùng phương thức này để định ước điều có thể xem là hẹn ước của người, thật sự là làm cho Lưu Hân tức cười, thế nhưng vẫn chìa ngón út ra “Một lời đã định!”

Một lời đã định, gắn kết số phận hai người, gắn kết chuyện tương lai vô định…

Hết chap 2

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.