(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 4
Edit: Tịnh Yên
Thời gian trôi rất nhanh, không lâu đã đến trưa. Đổng Hiền sau khi làm quen với công việc, nghĩ rằng thời gian cũng đã là giữa trưa, cứ nên nghe theo lời Kỳ Dương mà đến báo cho Lưu Hân…
“Cốc…cốc…cốc” Đổng Hiền trước tiên lễ phép gõ cửa, thế nhưng vẫn mãi không thấy động tĩnh gì. Đắn đo một hồi, anh trực tiếp xoay tay nắm cửa, mở cửa ra, bước vào trong dáo dát tìm kiếm :”Xin lỗi…!Lưu tổng?”
Lưu Hân cũng không chút chú ý có người đến, vẫn như cũ ngồi tại ghế tổng tài chuyên tâm làm việc với máy tính, tay đặt trên chuột, tỉ mỉ phân tích tình hình kinh tế gần đây cùng với các loại sản phẩm đang có mặt trên thị trường.
Nhìn dáng vẻ chú tâm của hắn, tim Đổng Hiền bất giác đập liên hồi, tựa như thiếu nữ mới chớm yêu lần đầu… Mau chóng thu hồi lại tâm tình, anh bước đến lại gần hắn, giọng nói ấm áp đầy nhu tình vang lên:
“Thưa Lưu tổng! Đã đến trưa rồi ạ…”
[Hân a! Đã trưa rồi, mau dậy đi!]
“Ba!” Nghe được thanh âm của Đổng Hiền, Lưu Hân thoáng kinh ngạc, đầu ngón tay không tự chủ mà đập mạnh vào bàn phím , rồi mới ngẩng đầu khó hiểu nhìn thẳng Đổng Hiền.
Cái này a… Hình như hắn đã nghe thanh âm dịu dàng này ở đâu rồi… Trong mộng chăng…
“Lưu tổng! Ngài không sao chứ?” Đổng Hiền lại càng hoảng hốt, chạy nhanh tới bên cạnh Lưu Hân, cầm lấy tay hắn, không ngừng thổi khí “Rất đau sao, đều đã đỏ cả lên…”
[Trời ạ! Hân, anh không sao chứ? A… Chắc chắn là rất đau mà, anh xem đỏ hết lên cả rồi…]
Lưu Hân sững sốt mà nhìn động tác của Đổng Hiền, hắn như hoàn toàn chìm vào trong thế giới khác, thế giới có lẽ… là của chính mình…
Trong mộng, người kia liên tục kêu mình là Hân, tuy rằng không thấy rõ gương mặt kia, nhưng Lưu Hân biết rõ hắn ta rất đẹp, anh chính mình lấy tay xoa nhẹ từng tấc da thịt trắng nõn… trơn bóng… mềm mại kia, cái loại cảm giác này dù đang là mộng mị nhưng anh mơ hồ cảm thấy nó thực rất quen thuộc… người kia còn có một suối tóc dài tôn lên nét đẹp kiều diễm, Lưu Hân cảm thấy rất yêu thích, tựa vào người bên cạnh nhẹ nhàng chải mái tóc mượt…
Trong mộng, mỗi khi chính mình đến giữa trưa mà ngủ quên, người kia đều dùng thanh âm ngọt ngào mà đánh thức mình mỗi khi bản thân mình không biết vì cái gì mà bị thương, người kia bao giờ cũng không yên lòng luôn muốn tự tay xử lí vết thương. Thế nhưng Lưu Hân yêu nhất chính là dáng vẻ tươi cười động lòng người cùng nụ cười không nhiễm bụi trần, chính là thuần khiết vô cùng mà, hoàn toàn không chút dụng tâm, hắn thật sự thích mộng này, bởi vì chỉ có trong mộng, hắn mới cảm thấy rõ ràng cảm giác yêu và được yêu…
“…!”Nghĩ tới đây, Lưu Hân mới chợt hồi tỉnh, để ý đến tư thế có gì đó không đúng của mình và Đổng Hiền: bản thân mình đang ngồi trên, Đổng Hiền vẻ mặt lo lắng, nửa thân người đang cúi xuống, hai tay kéo lấy bàn tay của hắn, một mặt cẩn thận xoa xoa chỗ bị thương, một mặt nhẹ nhàng thổi khí…
Không bao giờ cùng người lạ thân mật như thế này, Lưu Hân lập tức rút tay ra, hét lên: “Cậu làm cái gì thế?! Ai cho cậu chạm vào tôi?”
“!”Đổng Hiền cư nhiên bị hắn kiên quyết cự tuyệt, nhất thời không biết làm sao, trước đây anh chưa từng gặp phải tình huống này a “A…Xin lỗi…Tôi…tôi… có lỗi với ngài…”
Bình phục lại tâm tư một chút, Lưu Hân đứng lên, sửa sang lại quần áo và đồ dùng hàng ngày, không mang theo tia cảm tình hỏi: “Cậu làm sao vào được đây? Ai cho cậu vào?”
Đổng Hiền nghe thấy ngữ khí xa lạ của hắn, không tránh khỏi trong lòng có chút tổn thương, cúi đầu đơn thuần trả lời: “Trời đã trưa rồi, tôi là tới thông báo với ngài… Cửa không khóa, tôi tự mình đi vào, thực sự rất xin lỗi!”
“Đã trưa rồi à…”Lưu Hân nhìn đồng hồ đeo tay một chút, “Được rồi, ngày hôm nay coi như cho qua, bất quá sau này nếu không có sự cho phép của tôi, cậu không được tiến vào phòng dù là nửa bước, rõ chưa?”
“..Tôi đã biết”
“Ừm, đi thôi! Tôi cùng cậu đi ăn cơm trưa…” Lưu Hân cầm lấy áo khoác cùng chìa khóa trên bàn, chuẩn bị dời đi.
“A?” Đổng Hiền chưa kịp phản ứng với việc trước mắt.
Lưu Hân thở dài, “Cậu sao không nhìn ra sao, mà còn ở đó ngây ngốc? Trong thời gian thực tập tới của cậu, công việc của cậu thế nào tôi sẽ nói rõ, còn một vài việc vặt vãnh cần tới cậu. Cùng nhau đi ăn cơm trưa… Cậu sẽ không từ chối chứ?”
“Sẽ không, đương nhiên sẽ không!” Anh cầu còn không được nữa là…
“Vậy cậu đến trước cửa đợi tôi, tôi đi lấy xe!” Lưu Hân yêu cầu nói.
Không nghi ngờ gì, Đổng Hiền lễ phép cúi đầu chào, rồi bước nhanh tới cửa công ty…
Nhìn hắn thật sự hưng phấn, Lưu Hân không khỏi cười nhạo trong lòng, hay cho người thấy sang bắt quàng làm họ, đích thị là ngụy quân tử! Vậy là yêu sao? Hết thảy đều là lời nói dối!
“Đổng Hiền, tôi thật sự muốn nhìn thấy cậu đến khi nào mới lòi đuôi cáo đây”
………………..
Trước cửa công ty, Đổng Hiền vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi…Anh không khỏi hưng phấn dị thường, chân nghịch ngợm mấy hòn đá nhỏ… Tùy rằng hiện tại Hân không nhớ rõ anh, thế nhưng anh vẫn còn cơ hội! Chỉ cần có cơ hội, anh tin tưởng Hân nhất định sẽ nhớ ta anh, bởi vì… khi xưa hai người đã từng hẹn ước…!
Đột nhiên, hơi xíu lơ đãng, anh đá bay hòn đá nhỏ “A, phía trước…coi chừng!” Đổng Hiền la lên nhắc nhở.
Đáng tiếc đã quá muộn, người nọ bị hòn đá bay trúng ngay đầu “A, đau quá… Là tên nào…” Người nọ xoay người tìm kiếm tên đầu xỏ gây ra, lúc chạm phải mặt nhau, hai người sợ đến ngây người!
“Cậu? Chính là Đổng Hiền?” Người đàn ông kia tay đang xoa chỗ đau cũng dừng lại.
“Vương Mãng?!” Sao lại là hắn.
Oan gia đối đầu, nhân sinh nơi nào bất tương phùng! Kiếp trước là kẻ thù, vậy mà kiếp này lại đụng phải.
Đổng Hiền theo phản xạ lui về sau mấy bước, nét mặt lập tức chuyển sang băng lãnh…”Anh lần này mục đích là gì?”
Vương Mãng thoáng cả kinh, rồi cũng cười ha hả: “Ha ha ha ha… Đổng Hiền cậu vẫn không thay đổi nhỉ!!” Tiến lên vài bước, kéo cổ tay Đổng Hiền, lộ ra nụ cười ma mị, kề sát vành tai anh mà lên tiếng lần nữa “Nhìn qua xinh đẹp cực kì…”
“Bốp!” Cái tên này, Đổng Hiền cố sức đẩy hắn ra, vung tay đánh vào mặt hắn, cực kì nghiêm túc cảnh cáo hắn:”Đừng có thái quá, hiện tại anh không còn là hoàng thân quốc thích, chúng ta là bình đẳng!”
Trên mặt Vương Mãng rất nhanh ửng đỏ, một cái tát làm cho hắn sững sờ, “…” Lấy tay xoa lên bên mặt bị đánh, trong một lúc cũng không có phản ứng gì.
Lúc này đây, hai người đều đang chìm vào suy tư, không có chú ý đến chiếc xe hơi thể thao màu đen đang đậu gần đấy. Người trên xe cũng liên tục qua sát hai người bọn họ…
“Mặc kệ mục đích của anh là gì, chỉ cần không cần đến quấy rầy tôi là được rồi!” Đổng Hiền xoay người rời đi.
Ai ngờ Vương Mãng lập tức chạy theo ngăn cản anh lại, giọng điệu thay đổi hoàn toàn, cực kì nhẹ nhàng: “Không nên vội trốn tránh như thế, tôi chỉ là đùa một chút thôi mà, hà tất phải tức giận cơ chứ?”
“Anh…” Đổng Hiền nhận thấy có chút không đúng, nhưng bản thân cũng không nói lên được…
Chỉ thấy Vương Mãng lấy từ trong túi ra một tờ danh thiếp đưa cho anh,”Chuyện kiếp trước đã qua… Kiếp này tôi cũng không muốn tìm cậu gây phiền phức, hiện tại tôi tà viện trưởng bệnh viện Tân Dự, có bệnh gì cứ đến tìm tôi!”
Đổng Hiền nhận lấy danh thiếp, có chút tức cười nhìn Vương Mãng, “Anh không phải đầu thai vì Hân a? Vậy…”
Vương Mãng hiểu rõ lời nói kia của Đổng Hiền, chân thật nói rõ ngọn ngành:”Thật ra, kiếp trước tôi cũng không có ý định chia rẽ hai người, thế nhưng cuộc sống trong cung là thân bất do kỷ, để sinh tồn, tôi nhất định phải loại bỏ hai người…Nhưng đến lúc đánh mất thứ quan trọng nhất… Tôi mới biết bản thân mình thật sự thất bại!”
” Thất bại…”
“Ha ha, thật nực cười phải không ! Rõ ràng kẻ chết mới là kẻ thất bại, vậy mà cuối cùng kẻ đại bại lại là chính tôi!” Vương Mãng ý cười châm biếm.
Đổng Hiền nhìn hắn, cất đi danh thiếp “Vương Mãng lần này anh cũng vì thứ quan trọng mà tới…Vậy chúng ta hãy cùng nhau nỗ lực!”
“Ơ” Vương Mãng khó hiểu nhìn mỹ nam trước mắt “Cậu không có tìm được Lưu Hân sao?’
Đổng Hiền khổ sở cười “Người thì đã tìm được…”
…Nghĩ đến kiếp trước, Vương Mãng thật sự rất thích con người này, hôm nay thấy được nét mặt bi thương của hắn, liền không tự chủ được hôn lên trán Đổng Hiền, sau đó lại vỗ vỗ bờ vai của anh rồi khuyên giải: “Không nên quá đau lòng, tình của cậu, hắn nhất định sẽ thấy được!” Dù sao vẫn là tình cảm nồng nàn đồng sinh đồng tử, không phải ai cũng có thể yêu như thế…
Đổng Hiền sờ sờ cái trán của mình, mỉm cười:” Đúng vậy, tôi cũng tin tưởng một ngày nào đó anh ấy sẽ nhớ lại tất cả!”
“Được rồi, tôi giờ phải đi rồi! Buổi chiều còn có một ca phẫu thuật!” Nhìn đồng hồ một chút, thời gian đã xấp xỉ, Vương Mãn hướng Đổng Hiền mà tạm biệt.
Đổng Hiền vẫy tay chào hắn “Tôi đây không làm phiền anh nữa, hẹn gặp lại!”
“Bye Bye!” Đưa lưng về phía Đổng Hiền, thoáng chốc Vương Mãn đã đi xa…
Hắn vừa đi, Lưu Hân từ trong xe bước ra, hướng phía Đổng Hiền đi đến. Vừa rồi bản thân mình đã chứng kiến tất cả!!
Đổng Hiền a Đổng Hiền, cậu khôn ba năm dại một giờ rồi, cư nhiên để “người cũ” tìm đến trước công ty, còn bị tôi bắt gặp, xem ra lần này trời cũng không giúp cậu rồi! Như vậy kế tiếp chúng ta nên chơi đùa thế nào nhỉ? Không bằng…
“Đổng Hiền…Hiền?” Lưu Hân đi đến phía sau Đổng Hiền, dè dặt mà gọi tên.
Đổng Hiền nghe thấy thanh âm quen thuộc …cả người không tránh khỏi chợt run nhẹ… sẽ không là…Anh có chút không chắc hỏi lại “Là Hân à?”
Hết chap 4
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});