Trong cương quốc có cự phách cảnh giới Thiên Nguyên vượt trên cảnh giới Thiên Võ, chỉ dùng những thủ đoạn kia của Tần Ninh thì cũng chưa chắc có tác dụng.
Một khi thật sự giết chết đám người Yến Quy Phàm thì giữa Tần Ninh và ba tên này sẽ hoàn toàn không có chỗ để thương lượng, thậm chí còn liên lụy tới thượng quốc Thánh Nguyệt.
Đến lúc đó, chỉ dựa vào một mình Tần Ninh thì sao có thể vãn hồi tất cả chứ?
Biện pháp tốt nhất là nhân lúc này còn chưa hoàn toàn bế tắc, thì hắn ta ở giữa xoa dịu một chút.
Đám người Yến Quy Phàm nghe vậy thì sắc mặt kiêu ngạo.
“Xem ra, ngươi cũng rất biết điều!”
Yến Quy Phàm lạnh lùng nói: “Lần này Tần Ninh tìm ta có chuyện gì?”
“Không biết…”
“Ngươi…”
“Ta không biết thật mà…”
Thánh Thiên Viêm khổ tâm nói: “Tần Ninh làm việc chỉ dựa vào tâm trạng của mình, ta nào biết hắn muốn làm gì!”
“Vậy chúng ta phải xem xem, rốt cuộc hắn muốn làm gì!”
Ba người đẩy cửa đi vào, trong căn phòng, Tần Ninh đang an ổn ngồi nghiêm chỉnh trước bàn.
“Tới rồi!”
Tần Ninh nhìn 3 tên kia, ngồi nghiêm túc nói: “Lần này ta tìm các ngươi tới là muốn…”
“Tần Ninh!”
Yến Bình Sinh kia lập tức lên tiếng, cắt ngang lời nói của Tần Ninh: “Ta khuyên ngươi bây giờ hạ thấp cái thái độ của ngươi xuống, nếu không sau khi rời khỏi thành Đại Hoang thì ngươi muốn chết cũng khó đấy!”
“Đang yên đang lành sao ta lại muốn chết?”
Tần Ninh không hiểu nói.
Thánh Thiên Viêm tức muốn nổ phổi.
“Thánh Thiên Viêm?”
Tần Ninh nhìn Thánh Thiên Viêm, mang theo ánh mắt khó hiểu hỏi.
Vân Sương Nhi lúc này đã hồi phục, đứng phía sau Tần Ninh, tay cầm kiếm, lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng ra đòn.