Phong Thần Châu

Chương 83: Chương 83: Cha nghe con nói đã






Thân là linh đan sư thất phẩm, đan thuật đại sư của Thánh Đan các, tại sao Khương Vinh lại quan tâm đến ba loại linh đan như vậy?

Kể cả khi phương thức luyện đan của ba loại linh đan này đã thất truyền thì cũng không nên gấp gáp như vậy chứ? Dù sao cũng chỉ là linh đan nhất phẩm mà thôi!

Thánh Tâm Duệ mở miệng muốn nói nhưng bỗng nhiên nhớ tới tính cách của Tần Ninh thì lại do dự.

Tần Ninh vừa mới dặn dò hắn ta, đem vứt ba loại linh đan này đi.

Điều này chứng tỏ, Tần Ninh cực kỳ không hài lòng với ba loại linh đan mà hắn luyện chế ra.

Nếu hắn ta nói cho Khương Vinh đại sư biết là Tần Ninh luyện chế thì chỉ sợ là sẽ khiến Tần Ninh không vui.

“Nói nhanh đi!”, Khương Vinh không nhịn được mà giục giã.

“Khương đại sư!”, Thánh Tâm Duệ nói: “Ba loại linh đan này là do một vị hiệp khách xông vào một động cổ lấy được sau đó bán cho Thánh Đan các, con cũng không biết là ai luyện chế ra!”

Nghe thấy câu nói này, khuôn mặt của Khương Vinh hiện rõ vẻ thất vọng.

Nhìn thấy cảnh này, Cưu Thạch nói ngay: “Khương đại sư, chỉ là linh đan nhất phẩm, tại sao người lại để ý như vậy?”

“Linh đan nhất phẩm?”

Khương Vinh than thở nói: “Ba loại linh đan nhất phẩm này có ý nghĩa rất lớn bên trong đó!”

Khương Vinh cẩn thận nói: “Ba loại linh đan này, mỗi loại đều bổ trợ cho nhau, hơn nữa cũng chuyên dùng để trợ giúp cho võ sĩ cảnh giới Linh Hải khôi phục Linh Hải. Chưa nói đến nó vô cùng quý báu, đây, các người cẩn thận nếm thử xem!”

Khương Vinh vừa dứt lời, Thánh Đăng Phong và Cưu Thạch cùng tiến lên phía trước, cẩn thận nếm thử một chút bột phấn.

Sau đó, vẻ mặt của hai người cũng dần đổi sắc.

Lúc này, Khương Vinh mới chậm rãi nói: “Nếu để ta đánh giá đan dược này thì ít nhất cũng phải chín điểm!”

Chín điểm!

Nghe vậy, hai người kia đưa mắt nhìn nhau, tuy trong lòng cảm thấy chấn động nhưng vẫn khẽ gật đầu.

Nếu chỉ đánh giá theo kiểu linh đan nhất phẩm thì đan dược này quả thực là xứng đáng được chín điểm.

“Linh đan bậc này, đa số đều xuất phát từ trong tay một số linh đan sư mấy ngàn năm trước, theo thời gian dần trôi qua, rất nhiều phương pháp luyện đan đã thất truyền. Đối với đan giới mà nói thì có thể gọi là một tổn thất lớn!”

Nghe thấy vậy, vẻ mặt của Thánh Tâm Duệ lại trông rất kỳ lạ.

“Cho lão phu mỗi loại một viên nhé. Lão phu trở về sẽ nghiên cứu thử xem!”, Khương Vinh đại sư cảm thán nói.

“Duệ Nhi, không nghe thấy lời của Khương Vinh đại sư sao?”

“Vâng vâng!”

Thánh Tâm Duệ lập tức lấy ra mỗi loại một viên, giao cho Khương Vinh.

Nhìn bộ dạng cẩn thận dè dặt của Khương Vinh, Thánh Tâm Duệ chỉ cảm thấy kỳ cục.

Sau đó, Khương Vinh đại sư có chút hồn bay phách lạc mà sải bước rời đi.

Cưu Thạch vội vàng đi theo.

Lúc này Thánh Đăng Phong mới thở dài.

“Nhóc thối này, con ngốc sao?”

Thánh Đăng Phong trách mắng.

“Sao thế? Cha…”, Thánh Tâm Duệ lúc này không biết nói gì.

“Ba loại linh đan này để hồi phục Linh Hải, hiệu quả đặc biệt. Con không cất cho cẩn thận còn bê ra ngoài chạy lung tung làm gì”.

Thánh Đăng Phong trách cứ mà nói: “Lẽ nào con không biết, đại ca của Tần công tử bị mất Linh Hải, phải cần đến loại linh đan này để hồi phục sao?”

Nghe thấy câu nói này, vẻ mặt Thánh Tâm Duệ càng trở nên kỳ lạ.

“Nhóc thối, không phục hả?”, Thánh Đăng Phong mắng mỏ: “Nếu không phải nhờ có Tần Ninh thì cha có thể đạt tới linh đan sư ngũ phẩm sao? Có thể đè đầu Cưu Thạch sao?”

“Hơn nữa, hôm nay cha đã lấy được ba câu hỏi của cuộc thi ngày mai rồi, còn cần Tần Ninh giải đáp giúp ta. Nhóc thối, tại sao làm chuyện mà không mang theo não vậy?”

“Cha, cha đã đạt tới linh đan sư ngũ phẩm rồi sao?”

Thánh Tâm Duệ cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Cha đã đứng ở bậc linh đan sư ngũ phẩm 10 năm rồi, bây giờ lại đột nhiên đạt được linh đan sư ngũ phẩm!

“Không thì con cho là gì?”

Thánh Đăng Phong hừ một tiếng rồi nói: “Nhanh chóng thu lại ba loại linh đan này, giữ lại cho Tần Ninh. Nhóc con, đừng có chạy loạn, cha thịt con đấy!”

“Cha…”

Thánh Tâm Duệ lúc này mới cười khổ nói.

“Cha để con nói đã được không?”, Thánh Tâm Duệ lại nói: “Ba loại linh đan này vốn dĩ là do Tần huynh luyện chế. Nhưng huynh ấy không hài lòng, cảm thấy nó bị hỏng cho nên bảo con đem vứt loại đan dược này. Vì vậy mới gặp mọi người!”

“Con nói sao cơ?”

Thánh Đăng Phong nhìn chằm chằm Thánh Tâm Duệ, toàn thân run rẩy.

Đan dược này do Tần Ninh luyện chế…

Nhưng Tần Ninh không hài lòng, chuẩn bị ném đi, còn không thèm giữ lại cho Thánh Đan các bán.

Không hài lòng tới mức nào mới làm như vậy?

Nhưng, một viên linh đan bị vứt bỏ lại được Khương Vinh đại sư đánh giá chín điểm!

Chín điểm!

Cả để quốc Bắc Minh, gần như không có ai được Khương Vinh đại sư đánh giá cao như vậy.

Nhất thời, Thánh Đăng Phong chỉ cảm thấy, hiểu biết của mình hoàn toàn bị lật đổ.

Tần Ninh, rốt cuộc là quái thai gì đây?

Có thể nói, loại linh đan này vô cùng quý giá, nhưng Tần Ninh lại không thèm để mắt.

Thánh Tâm Duệ cũng không nói nhiều. Hắn ta biết, lúc này cha cũng phản ứng giống như lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy Tần Ninh luyện đan.

Chấn động, thậm chí cảm thấy cả chặng đường đời mình đã đi đều xiêu vẹo hết cả.

“Tại sao vừa rồi con không nói chuyện này ra?”, Thánh Đăng Phong phản ứng lại, nói ngay: “Với sự tán thưởng của Khương Vinh đại sư, chắc chắn Tần Ninh sẽ được Khương Vinh đại sư để ý, thu thành đệ tử cuối cùng, địa vị cũng một bước lên trời!”

“Cha…”

Thánh Tâm Duệ bất lực kéo dài giọng: “Cha cho rằng… Tần huynh sẽ quan tâm những chuyện này sao?”

“Hơn nữa, Tần huynh bảo con ném đi. Nếu phát hiện có người khác nhìn thấy thì với tính khí cao ngạo của huynh ấy, nhất định sẽ cảm thấy mất mặt, cha nói xem… huynh ấy liệu có nể mặt chúng ta nữa không?”

“Đúng đúng đúng, nói có lý!”

Thánh Đăng Phong vội vàng nói: “Buổi tối bảo đầu bếp tốt nhất của quán rượu Thánh Tước lấy hết tay nghề ra làm một bữa để chiêu đãi Tần công tử cho thật tốt!”

“Con biết rồi thưa cha!”

Thánh Tâm Duệ cười hê hê nói: “Cha, Tần huynh chỉ là linh đan sư nhất phẩm, cảnh giới Linh Hải tầng một. Cha lại quan tâm như vậy, không sợ thiệt sao?”

“Mất dạy!”

Thánh Đăng Phong trách mắng: “Con không biết cái gì hết!”

“Nếu Tần Ninh chỉ là linh đan sư nhất phẩm thì sao có thể đánh giá thành thục linh dược tứ phẩm như vậy? Tại sao lại có thuật luyện đan cao siêu như thế? Bây giờ hắn chỉ bị hạn chế bởi đẳng cấp lửa luyện đan thôi!”

“Hơn nữa, nếu không phải thấy bộ dạng 16, 17 tuổi của hắn thì cha còn nghi ngờ, liệu hắn có phải là người cổ sống vạn năm không đấy!”

“Có khi thật đấy ạ!”

“Nhóc thối, huyên thuyên ít thôi cho cha!”

Thánh Đăng Phong nhìn Thánh Tâm Duệ nói: “Nhanh chóng thu lại linh dược, ném đi tiếc quá, có thời gian rảnh để ta nghiên cứu thử”.

“Đúng rồi, đi hỏi Tần Ninh, tối nay có thể cùng ăn cơm không!”

“Sợ là không được rồi ạ!”






Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.