“Thành công rồi!”
Bàn tay Tần Ninh vung lên, trên Thiên Nguyên linh cảnh kia, đá Tứ Phương đã hoàn toàn tan ra và ngưng kết lại, một cuộn bản đồ xuất hiện trong tay Tần Ninh.
Cuộn bản đồ đó tỏa ra ánh sáng màu vàng đất nhạt, trên đó có núi cao, nước chảy, bầu trời, mặt đất, nhìn toàn cục thì như một cổ tịch cất giấu mấy vạn năm.
Cũng như các họa sĩ từ thời xưa, phác họa qua loa lên đó, không mượt mà chút nào.
Nhưng chỉ như thế lại khiến Tần Ninh đắm chìm trong đó, cứ nhìn vào cuộn bản đồ.
“Cửu U xã tắc đồ!”
Tần Ninh siết chặt cuộn bản đồ trong tay, đáy lòng kích động không thôi.
Tuy nói đã sống 9 đời 9 kiếp, không có chuyện gì có thể khiến tâm trạng của hắn trở nên kích động. Nhưng lúc này, Cửu U xã tắc đồ kia lại không giống vậy.
Những bí mật liên quan đến bức tranh này thì cho dù là hắn ở thời làm Cửu U đại đế thì cũng chưa từng nghĩ thông suốt.
Mà bây giờ, lại có được nó thì đương nhiên hắn sẽ không thể bỏ qua cơ hội này.
Kẹt…
Mà đúng lúc này, cửa phòng lại khe khẽ mở ra.
Tần Ninh cau mày.
“Ai?”, Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Không phải ta đã nói là trong 10 ngày này không được làm phiền ta sao?”
“Người tới giết ngươi!”
Một bóng người bỗng quay lại, chớp mắt xông tới giết Tần Ninh.
Kẻ này mặc đồ đen, tay cầm kiếm dài, bỗng chốc chuyển tới phòng ngoài, chém đến trước mặt Tần Ninh.
“Người giết ta? Ngươi cũng xứng sao?”
Tần Ninh không khó để nhận ra, người này có thực lực cảnh giới Linh Phách tầng 1.
Nhưng, có lẽ sát thủ cũng không biết, người hắn ta muốn giết đã không còn là cảnh giới Linh Luân tầng 4 nữa.
“Cút!”
Tần Ninh thét lên một tiếng rồi đơn giản đấm thẳng ra.
Một đấm này không mang theo bất kỳ linh quyết tấn công nào.
Một âm thanh kinh ngạc vang lên.