Minh Già Vân kìm nén lửa giận trong lòng.
“Cho vào!”
Minh Già Vân ngồi dậy, sắc mặt lạnh lùng: “Cho công chúa Thanh Thanh yết kiến!”, công công hét lên, mấy bóng người từ bên ngoài đại điện đi vào.
“Thanh Thanh, ngươi biết tội của mình chưa!”
Minh Già Vân nhìn thấy con gái mình thì quát lên.
Lão ta cũng không thể hiểu nổi, mình có mấy chục người con gái, ai cũng xinh đẹp và có thiên phú hơn Minh Thanh Thanh, thế mà cái tên Thái tử Cảnh Thượng đó lại cứ phải chọn Minh Thanh Thanh.
Mẹ của Minh Thanh Thanh không có địa vị cao, cho nên Minh Thanh Thanh cũng chẳng được lão ta quan tâm mấy.
Mà hiện giờ Thái tử Cảnh Thượng chọn con bé này, lão ta cũng chẳng còn cách nào.
Nhưng ai mà ngờ, Minh Thanh Thanh dám không nghe Hoàng lệnh, trốn khỏi cung điện.
“Phụ hoàng!”
Minh Thanh Thanh lúc này quỳ xuống, cung kính nói: “Phụ hoàng, Thanh Thanh không thích Thái tử Cảnh Thượng đó, con gái đã có người mình thích, mong phụ hoàng tác thành!”
Lời này nói ra, Minh Già Vân trực tiếp phát hỏa, Thương Bắc Huyền ở bên cạnh cũng lắc đầu.
“Được, ngươi nói ngươi đã có người mình thích, là ai?”
“Là ta!”
Tần Hâm Hâm lập tức bước ra.
“Hỗn xược!”
Tần Hâm Hâm vừa nói xong, hoàng tử Minh Phong kia đã trầm giọng nói: “Phụ hoàng ta mà ngươi dám gọi là thúc thúc à?”
“Thanh Thanh, rốt cuộc muội đã làm gì vậy? Muội có biết phụ hoàng đã hao tâm tổn sức vì hôn sự của muội thế nào không mà muội lại tùy ý như thế?”
“Phong ca ca, ta không thích Cảnh Thượng, hắn ta có ưu tú cỡ nào thì cũng chẳng liên quan gì đến ta, ta chỉ muốn ở bên cạnh người mình thích thôi!”