“Tạ Thanh!”
Người phụ nữ tuyệt đẹp ngồi đầu cau mày nói: “Chuyện của Ninh Nhi ta cũng không thể đoán được. Kể cả cha cũng không tính được tình cảnh bên ngoài hiện tại của Ninh Nhi thế nào!”
“Ngươi cũng biết, cửu mệnh thiên tử chính là mệnh số rất khó nắm bắt, Mục Vân như thế, Ninh Nhi lại càng như vậy!”
“Nói vớ vẩn!”
Tạ Thanh không nhịn được mà nói: “Lão cáo già Mục Thanh Vũ kia cả ngày ở cùng Diệp Vũ Thi, nào có quan tâm huynh đệ của ta sống chết thế nào?”
“Còn các người, ngày nào cũng loạn như một đống bùi nhùi, chỉ quan tâm Mục Vân chạy đi đâu, mà không để ý một chút tới con nuôi của ta?”
“Không tìm thấy Mục Vân thì không thể tìm con nuôi ta sao? Có hắn ở đây, thì đám Mạnh Tử Mặc cũng sẽ không náo loạn tới mức hậm hực cả ngày như thế!”
Nghe vậy, Lục Thanh Phong và Mục Bất Phàm cũng cười khổ một tiếng.
Trong toàn Cửu Thiên Vân Minh, dám nói chuyện như thế với minh chủ Tần Mộng Dao cũng chỉ có trưởng tộc Long tộc Tạ Thanh.
“Tạ Thanh…”, Tần Mộng Dao thở dài.
“Được rồi được rồi. Từ trước tới nay ta chưa từng trông đợi vào các ngươi. Tự ta đi tìm, không tin là con cháu Long tộc phái ra lại không tìm được con nuôi ta!”
Tạ Thanh bực bội nói: “Thằng nhóc thối này, cha hắn đã sẵn sàng hóa rồng rồi. Ta muốn dạy hắn mà hắn còn chê. Đợi hắn quay lại, ông đây phải bắt nó học cách hóa rồng của ông đây. Làm người có gì hay, nào có cao sang như hóa thành rồng chứ?”
Tạ Thanh mắng một tràng rồi rời khỏi đại điện.
Mục Bất Phàm đột nhiên nói: “Tạ đại nhân nói cũng không sai, từ khi Cửu Thiên Vân Minh ổn định thì Mục đại ca cũng biến mất không thấy đâu”.
“Trước mắt, ổn định tình hình, có lẽ tìm được thiếu chủ Mục Ninh mới là chuyện quan trọng nhất!”
Lục Thanh Phong cũng khẽ gật đầu.
Tần Mộng Dao cau mày càng sâu.
“Nếu đã như thế thì ta đi mời lão gia tới một chuyến!”, Tần Mộng Dao lên tiếng nói.
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Lục Thanh Phong và Mục Bất Phàm cũng thay đổi.
Nếu ông cụ xuất núi thì sợ là những phiền phức tới giờ của Cửu Thiên Vân Minh cũng không phải là phiền phức nữa rồi.
Nửa tháng qua, Thái tử gia thượng quốc Đại Minh, Minh Lãng Hiên cuối cùng cũng hồi phục.
Mà lúc này, trong hoàng cung của thượng quốc Đại Minh, dưới một đình nghỉ mát.
Tần Hâm Hâm và Minh Thanh Thanh đang ngồi sát vào nhau, Minh Lãng Hiên ngồi đối diện nhìn hai người cười hờ hững.
“Tam ca ca, cuối cùng thì huynh đã khỏe lên rồi, thế là ta yên tâm được rồi!”