“Đúng vậy, đến cả vương gia Dương Khai Thái đã đến rồi…”
“Nhưng thiếu niên này là ai? Thật sự không sợ chết sao…”
“Nghe nói là Tần Ninh của đế quốc Bắc Minh…”
“Gã đó?”
Đám người thì thầm bàn tán.
Dương Khai Thái đi tới, từng cử động đều để lộ ra một loại hơi thở hào hoa quý khí từ trong máu.
Với tư cách là vương gia uy danh lừng lẫy của cương quốc Tam Dương, cường đại vô địch cảnh giới Thiên Võ 7 biến, sự xuất hiện của ông ta lập tức khiến cho không khí xung quanh yên tĩnh hẳn xuống.
Trên Cửu U đại lục, cương quốc, thượng quốc, đế quốc đều phân chia rõ ràng.
Đối với đế quốc mà nói thì có cường giả cảnh giới Địa Võ đã đủ để xếp hàng trên danh sách các đế quốc đỉnh cấp.
Đối với thượng quốc mà nói, cường giả cảnh giới Địa Võ có ít nhất hơn trăm vị, thậm chí còn có cả tồn tại cảnh giới Thiên Võ, 7 thượng quốc lớn đều có cảnh giới Thiên Võ.
Mà cương quốc thì đó là tồn tại đứng trên đỉnh kim tự tháp.
Trong cương quốc, không biết có mấy người cảnh giới Thiên Võ từ 1 biến đến 7 biến.
Thậm chí, còn có vượt qua cảnh giới Thiên Võ, đạt tới cảnh giới Thiên Nguyên.
Cảnh giới Thiên Nguyên chỉ có trong tông môn trên vùng đất Cửu U mới có người cự phách trấn giữ.
Mà trong cương quốc thì cảnh giới Thiên Võ 7 biến cũng là cốt lõi trong cốt lõi. Duy chỉ các cương vương trong cương quốc mới có thể đạt tới tầng vượt quá cảnh giới Thiên Võ.
Cho dù, trong cương quốc có cự phách cảnh giới Thiên Nguyên nhưng đó là một số ít, ít đến đáng thương.
Cho nên, cảnh giới Thiên Võ 7 biến đã gọi là tồn tại đỉnh cấp của các quốc gia trên đại lục.
Dương Khai Thái thản nhiên nói: “Chuyện này là do Vũ Thiên Hành mà ra, ta sẽ tự trừng phạt. Mà ngươi giết người của cương quốc Tam Dương ta thì cũng coi như xóa bỏ. Thả hai người này ra, ta sẽ không tính toán chuyện này”.