Thánh Thiên Viêm hét lên: “Ai quy định thế? Thành Đại Hoang vốn là đất vô chủ, vào đây mà còn đòi linh thạch?”
“Cương quốc Nam Yến chúng ta quy định!”
Thanh niên kia hừ nói: “Nơi đây đã bị cương quốc Nam Yến của ta chiếm giữ, các ngươi không phục thì cút, còn muốn vào thì phải giao linh thạch!”
Một trăm linh thạch không phải là tài nguyên rẻ.
Linh thạch dùng để tu luyện, mà các cương quốc, thượng quốc đều có rất ít linh thạch. Muốn linh thạch thì đều phải thu mua từ tay các tông môn trong Cửu U.
Món đồ này cứ dùng một viên là ít đi một viên, cho nên nhiều người không nỡ sử dụng, chỉ đến khi đột phá cửa quan trọng thì mới dùng.
Cương quốc Nam Yến!
Nghe vậy, Thánh Thiên Viêm rụt cổ lại.
Ba mươi sáu cương quốc tuy nói đều nổi danh trong Cửu U đại lục, nhưng cũng phân chia cao thấp cả.
Ví dụ như cương quốc Bách Xuyên thì xếp hạng ở phía sau một chút.
Đương nhiên, kể cả thế thượng quốc cũng không sánh bằng được.
Mà cương quốc Nam Yến chỉ ngay sau cương quốc Đại Sở, Hỏa Hầu và Thiên Tượng, là cương quốc đứng thứ tư.
Cương quốc Nam Yến lần này có bốn thiên chi kiêu tử xuất chúng tham gia, được gọi là tứ tài Nam Yến!
Bốn người này đều nằm trong bảng Thiên Anh, nếu bọn họ ở trong thành, thì dù Tần Ninh có thực lực giết chết cảnh giới Linh Phách tầng bảy cũng chẳng thể đụng vào người cương quốc Nam Yến.
“Thú vị thật đấy, đi đến đâu cũng gặp bọn không biết trời cao đất dày”.
Tần Ninh vung tay lên, không sử dụng bất kỳ linh quyết nào mà đập ra trực tiếp.