Lúc này, Tần Ninh đem theo Yến Quy Phàm, công chúa Linh Lung và mọi người đứng ở phía xa, dõi mắt nhìn cảnh tượng này.
Tần Ninh vẫn chưa lên tiếng, công chúa Linh Lung và Yến Quy Phàm cũng không nói nhiều.
Mà lúc này, sau khi 3 tên đi ra, tay cầm 3 món linh bảo, thì dần dần 3 bức tường đá kia lấp lánh ánh sáng, tầng tầng lớp lớp chuyển động, vốn là bức tường ngọc trơn bóng, dường như hóa thành làn nước đang lấp lánh nhảy múa.
“Mở ra rồi, đi!”
Một tiếng hét vang lên, bỗng chốc, từng người lần lượt xông vào trong bức tường ngọc.
Hàng trăm hàng ngàn người lúc này chen nhau mà vào, lao vào trong làn nước.
Sở Lăng Thiên, Địch Chiến và Hạng Vân Vũ đưa mắt nhìn nhau, rồi cũng vội vàng xông lên.
Trong chớp mắt, những người bên ngoài bức tường ngọc đều biến mất không thấy tăm hơi.
Không ai muốn ngay tại lúc này lại đi sau kẻ khác.
Tuy nói xuất phát trước thì có thể gặp nguy hiểm nhưng cũng có thể gặp được bảo bối trước!
Mà lúc này, Tần Ninh mới đem theo đám người chậm rãi đi ra.
“Vào hết rồi!”
Tần Ninh vươn vai, nhìn dưới chân núi không một bóng người.
“Tần công tử, chúng ta thì sao?”
“Cũng đi vào thôi!”
Tần Ninh lên tiếng nói: “Mộ cổ Đại Hoàng này thật sự có vô số bảo vật bên trong, nhưng nguy hiểm thì không thể tính trước, đừng nói cảnh giới Linh Phách, mà ngay cả cảnh giới Địa Võ mà không cẩn thận cũng chỉ có một chữ chết!”
“Cho nên, ta nói cái gì thì các ngươi nghe cái đó, không thể làm trái, nếu không chết rồi thì đừng trách người khác!”
“Đã rõ!”
“Vâng!”
Yến Quy Phàm và công chúa Linh Lung đều gật đầu.
Địch Khánh muốn nói cái gì đó nhưng nhìn công chúa Linh Lung thì cuối cùng lại chọn im lặng.
Mà lúc này, Tần Ninh đi tới trước 3 bức tường đá.