Bọn họ đã được chứng kiến sự mạnh mẽ của Vân Sương Nhi, nhưng không ngờ cô gái này cũng không hề yếu hơn Vân Sương Nhi chút nào.
Hơn nữa lại còn mang một vẻ xinh đẹp khác hẳn Vân Sương Nhi.
Một người lạnh lẽo như tuyết, một người thanh thuần như nước, Tần công tử có diễm phúc thật đấy!
Điều khiến bọn họ càng kinh ngạc hơn đó là, Diệp Viên Viên lại không khiêm tốn mà đem cả bốn chí bảo khiến mọi người điên cuồng đưa hết cho Tần Ninh trước mặt tất cả mọi người.
Khác nào đặt Tần Ninh lên vỉ nướng chứ!
Lúc này, Tần Ninh đứng trên đỉnh chủ mộ, đúng là thu hút mọi ánh nhìn.
Ngọc linh Đại Hoang, vàng Lưu Ly Như Ý, lệnh bài nòng cốt của U Minh Tông và Đại Nhật Thần Giáo, dù là cái nào đi nữa cũng đủ để khiến người ta không màng sự sống mà cắn xé Tần Ninh.
Nhưng hết lần này đến lần khác, Tần Ninh lại đứng trên đỉnh, nhìn xung quanh, chẳng buồn để tâm.
Ánh mắt ấy giống như đang phảng phất tuyên bố chủ quyền vậy.
“Lệnh bài nòng cốt của U Minh Tông và Đại Nhật Thần Giáo không có tác dụng gì với ta, nếu như ở đây có ai lấy ra được chí bảo kim linh khiến ta động lòng thì ta có thể đổi”.
Tần Ninh đột ngột lên tiếng.
Mà câu nói này cũng khiến tất cả phải sửng sốt.
Sở Lăng Thiên, Hạng Vân Vũ, Địch Chiến, Vân Chấn và Hoắc Tư Nguyên đều không ngờ rằng Tần Ninh lại nói vậy.
“Ta nghĩ là ngươi lầm rồi đấy?”
Hoắc Tư Nguyên chậm rãi nói: “Hai lệnh bài này dường như không thuộc về ngươi đâu. Nói đến trao đổi, ngươi có tư cách gì?”
“Tư cách sao?”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Ta nghĩ ta có tư cách hay không thì ngươi cũng chẳng có tư cách đánh giá đâu?”
“Miệng lưỡi sắc bén đấy”.
Hoắc Tư Nguyên lạnh lùng nói: “Nếu ngươi giao ra hai tấm lệnh bài cùng ngọc linh Đại Hoang và vàng Lưu Ly Như Ý thì ta còn suy nghĩ cho ngươi chết một cách có thể diện một chút”.
“Câm cái miệng thối của ngươi lại!”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Nói nhảm vừa thôi, không thấy bọn chúng đều đang im lặng đấy à?”
Bị Tần Ninh nói vậy, sắc mặt Hoắc Tư Nguyên liền trở nên khó coi.
“Nếu không chịu giao thì chịu chết đi!”
Hoắc Tư Nguyên trực tiếp ra tay.