Phong Thần Châu

Chương 721: Chương 721




“Cảnh giới Địa Võ chín tầng, cảnh giới Thiên Võ bảy biến, cảnh giới Thiên Nguyên sáu nguyên, cảnh giới Thông Thiên năm bước, cảnh giới Hóa Thần chín tầng!”

Kiếm Tiểu Minh không khỏi xuýt xoa: “Đây mới là võ tu thực thụ!”

“Bây giờ ta chỉ là cảnh giới Linh Phách tầng 9, quá yếu, quá yếu, đến vùng đất Cửu U, sợ là không đủ cho người ta tát một cái đã chết nhăn răng”.

Kiếm Tiểu Minh bỗng nhiên đứng bật dậy, kiếm Âm Càn siết chặt trong tay, chợt kiếm rút ra, một tiếng vù vang lên, ánh kiếm vẽ lên trời đêm.

“Ta Kiếm Tiểu Minh, sẽ dùng kiếm Kim Càn trong tay, trưởng thành một đời kiếm thánh trên Cửu U đại lục, vượt qua lão tổ!”

Thấy bộ dạng ý chí ngời ngời của Kiếm Tiểu Minh, Tần Ninh khẽ cười.

“Ngươi sẽ làm được, ngươi… sẽ làm được”, Tần Ninh lẩm bẩm, lúc này trên trời cao, ánh sao lấp lánh, Tần Ninh nhìn ánh sao kia, lẩm bẩm nói: “Cuối cùng sẽ có một ngày, ta cũng đứng vững trên sông sao chín trời, ngạo nghễ nhìn vạn giới!”

Trong thời gian gần 3 tháng, 4 người một đường ngồi xe ngựa đi tới núi Cửu U.

Dãy núi Cửu U bao quanh vùng đất Cửu U, kéo dài bất tận, mà vừa hay bao thành một vòng tròn, rộng cũng mấy trăm dặm.

Trong dãy núi Cửu U có linh thú cấp 1 tới cấp 9, thậm chí còn tồn tại những dấu vết cổ của mấy trăm vạn năm trước và một vài thiên tài địa bảo hiếm gặp.

Nói về dãy núi Cửu U thì có quá nhiều lời đồn đại.

Có người nói, là trời giáng thần long tọa hóa ở đây, thời gian trôi qua thật lâu, vùng đất này liền trở thành dãy núi kéo dài bất tận.

Cũng có người nói, là sông sao chín trời giáng xuống, khiến vùng đất Cửu U thành nơi linh thú ùn ùn kéo đến, thiên tài địa bảo tụ hợp.

Càng có người nói, đây chính là trận pháp thiên địa do một vi đại năng luyện ra từ kỷ nguyên trước, lấy trời làm dẫn, lấy đất làm bùa, trải qua trời gian đổi dời, mới có dáng vẻ như bây giờ.

Tóm lại, muôn hình vạn trạng, không biết thật giả.

Thấy dãy núi cao ngất kia, từng quần thể núi san sát, cao lớn tới vạn trượng, liếc mắt không thể nhìn thấy đầu, người đứng dưới chân núi, chỉ nhỏ như con kiến mà thôi.

Kiếm Tiểu Minh không khỏi cảm khái.

“Rốt cuộc sẽ có một ngày, ta sẽ đứng trên đỉnh núi, cầm kiếm chỉ Cửu U, hét lớn một câu: Còn kẻ nào?”

“Ta thấy ngươi bị bệnh hoang tưởng rồi đó!”

Thẩm Văn Hiên gõ gõ vào đầu Kiếm Tiểu Minh, cười nói: “Cẩn thận sư tôn đánh ngươi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.