Tần Ninh nhìn Tống Đại Hải, nói: “Tống Đại Hải, ngươi nói đi”.
“Vâng!”
Tống Đại Hải lên tiếng nói: “Thanh Vân tông, sẽ trở thành tông môn che chở nhất cho các đệ tử trên toàn Cửu U đại lục, ai dám bắt nạt họ thì ta sẽ khiến chúng hối hận vì đã tới thế giới này”.
“Nhưng ta hi vọng các ngươi nhớ kỹ một điều, ta có thể che chở cho các ngươi thì cũng không cho phép bất kỳ sự phản bội nào. Kẻ nào to gan phản bội Thanh Vân tông, cho dù là vì lý do gì, giết không tha!”
Tống Đại Hải nói xong thì sắc mặt kỳ lạ.
“Nói cũng được, nhưng không có khí thế của ta!”
Tần Ninh chỉ tay xuống phía dưới nói: “Thanh Vân tông sẽ trở thành tông môn che chở nhất cho đệ tử trên toàn Cửu U đại lục, kẻ nào dám bắt nạt các ngươi giết không tha, mà đệ tử Thanh Vân tông dám phản bội thì cũng giết không tha!”
“Xem ra có một số kẻ coi lời nói của ta như gió thổi bên tai rồi!”
“Nếu đã như vậy thì tông môn là ta không ngại giết không tha!”
Soạt…
Lúc này, bóng dáng của Tần Ninh sải bước ra.
Cảnh giới Địa Võ tầng 2, tốc độ nhanh tột độ, xông tới đám Trần Sở Sinh.
Thương Trảm Vũ trong tay giải phóng ra ánh sáng chấn động lòng người, khiến ai ai cũng hồi hộp.
“Tông chủ, cứu ta!”
Nhìn thấy Tần Ninh lại giết về phía mình, Trần Sở Sinh chợt hét lớn.
Chúc Tuyết Ưng hừ nói: “Trước mặt ta mà giết đệ tử của ta, cũng to gan thật!”
Chúc Tuyết Ưng vừa dứt lời, bóng hình cũng xông lên.
Nhưng, đúng vào lúc này, Chúc Tuyết Ưng lại cảm thấy, cơ thể mình như có một cấm chế mạnh mẽ, khiến lão ta không thể nào xông lên.
“Tông chủ, cứu ta!”
Trần Sở Sinh đã tận mắt nhìn thấy, Lý Nhất Phàm bại trong tay Tần Ninh thế nào.
Hắn ta căn bản không phải là đối thủ của Tần Ninh.
“Đáng chết, thứ khốn nạn gì đây?”, Chúc Tuyết Ưng lúc này tức tối quát lên.
Mà Tần Ninh lúc này cũng lười quản.
Thương Trảm Vũ phóng ra, ánh thương giải phóng, Tần Ninh đâm thẳng một thương ra.
Màu máu lóe lên, lúc này, Trần Sở Sinh chỉ cảm thấy giữa cổ mát lạnh, máu tươi phọt ra.
Trong khoảnh khắc, đầu hắn ta đã lìa khỏi cổ.