“Đã vậy thì mời qua đây đăng ký một chút, sau đó đệ tử Thiên Đạo lâu chúng ta sẽ dẫn mọi người đến chỗ ở”, đội trưởng kia cười nhạt nói.
Lý Nhất Phàm đi lên đăng ký, Tần Ninh nhìn ba chữ to viết như rồng bay phượng múa trên cổng thành, im lặng không nói.
Kiếm Tiểu Minh lúc này xuống ngựa, nhìn ba chữ “thành Thiên Đạo” trên cổng thành, không khỏi bĩu môi nói: “Đây là chữ ai viết vậy, xấu muốn chết...”
Bụp...
Kiếm Tiểu Minh vừa nói xong thì tự nhiên bị đập một phát vào đầu.
“Tần ca, sao huynh lại đánh ta!”
“Ngươi lắm lời quá!”, Tần Ninh tức giận nói.
Lão Vệ ở bên cạnh cũng híp mắt bật cười.
Thẩm Văn Hiên không hiểu lắm, hỏi lão Vệ: “Lão Vệ, sao Tiểu Minh lại bị đánh vậy?”
“Ngươi thông minh vậy mà không nghĩ ra hả?”
Lão Vệ chỉ cười không nói.
Tần Ninh nhìn ba chữ đó, lẩm bẩm: “Xấu á? Ta thấy đẹp vậy mà!”
Thấy lão Vệ có ý cười, Tần Ninh tức giận nói: “Nếu ông cũng muốn cười thì cười đi, nín cười vậy ta nhìn mà tức”.
“Công tử bớt giận, chữ này... tùy là hơi xấu chút, nhưng ta nghĩ đến mấy vạn năm tới Thiên Đạo lâu cũng không dám thay đổi, dù gì cũng là do Cửu U Đại Đế đích thân viết chữ mà!”
Nghe vậy, Kiếm Tiểu Minh thấy kỳ lạ.
“Cửu U Đại Đế anh danh cái thế, sao không luyện chữ cho tốt nhỉ”.
Bốp...
Lại một cú đánh nữa vào đầu.
“Luyện chữ, luyện chữ, ta thấy ngươi nên luyện kiếm cho tốt vào”.
Tần Ninh cười khổ không đáp.
Đúng là năm đó hắn đã viết những chữ đó, nhưng lúc ấy hắn uống say, nhất thời cao hứng, bị cái tên Thiên Đạo Thanh đó lừa.
Tiếc là giờ không có cơ hội, nếu không hắn nhất định sẽ dạy dỗ lại cái thằng nhóc Thiên Đạo Thanh đó.
“Các người đến từ Thanh Vân tông à?”
Tên đội trưởng kia thấy mọi người ghi danh xong thì sắc mặt cổ quái, khuôn mặt cũng tiu nghỉu, chỉ vào một tên đệ tử và nói: “Triệu Tiểu Nhạc, ngươi đưa bọn họ đi đi!”
“Hả?”
Đệ tử tên Triệu Tiểu Nhạc kia nghe vậy cũng không tình nguyện lắm, nhưng đội trưởng đã ra lệnh, cậu ta không dám cãi, chỉ đành dẫn mấy người vào thành.
Suốt một đoạn đường, Triệu Tiểu Nhạc đều mang vẻ mặt ủ dột, không vui, mấy người có hỏi thăm thì cũng tỏ vẻ xa cách.