Lúc hắn xuất hiện trở lại thì đã ở cách phủ Liễu gia không xa.
Vừa hay gặp phải một con hạc màu tím đang sải cánh bay ra từ trong nhà họ Liễu, trên lưng hạc có hai bóng người, một người là Liễu Như Nguyệt, người kia là Vân Phượng, trông có vẻ như họ định khởi hành về Thiên Tông.
“Vân Phượng!”
Đôi mắt mệt mỏi của Triệu Bân đầy vẻ lạnh lùng.
Đó là người đã điều tra mẹ hắn, cũng chính cô ta đã gọi Tử Y Hầu đến.
Hả?
Vân Phượng lập tức quay lại nhìn, cô ta cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm.
“Sư phụ, sao thế ạ?”
Liễu Như Nguyệt nghiêng đầu qua, hỏi với vẻ thăm dò.
“Không có gì!”
Vân Phượng lạnh lùng đáp rồi dán lên thân bạch hạc hai lá bùa tốc hành.
Triệu Bân chỉ lặng lẽ nhìn mà không đuổi theo. Bây giờ, hắn không phải là đối thủ của Vân Phượng, thứ hắn cần là thời gian: Cần thời gian để tăng cấp tu vi, cần thời gian để tích lũy năng lực, sẽ có một ngày, hắn sẽ dùng mạng của Vân Phượng để tế vong linh của cha hắn ở trên trời… Nợ máu phải trả bằng máu!
Tối nay.
Rất nhiều cửa hàng ở thành Vong Cổ đều có dấu chân của hắn.
Đó là những cửa hàng bán đồ dùng để vẽ bùa, gần như tất cả giấy vẽ bùa, mực để vẽ bùa của thành Vong Cổ đều được hắn mua hết sạch.
Lúc hắn quay về lại nhà họ Triệu thì đã là nửa đêm.
Bắt đầu từ đêm nay thì không còn ai thấy Triệu Bân ra khỏi phòng nữa, hắn liên tục vẽ bùa. Hắn đang chuẩn bị cho sau này, hắn muốn đến kinh đô, cũng muốn đến Thiên Tông, muốn theo sát Vân Phượng và tên Tử Y Hầu đó.
Đương nhiên, cũng là để tìm mẹ của hắn.
Cũng từ đêm hôm đó, nhà họ Triệu thường xuyên có khách ghé thăm, cứ đến đêm là lại có người lẻn vào, phần lớn đều là thám tử của các thế lực khác, hiển nhiên chúng đến là để làm loạn. May mà bây giờ Triệu gia đã rất đoàn kết, gần như những kẻ đến đều không còn cơ hội quay về, đến kẻ nào thì giết kẻ đó, giết chết thì hủy xác phi tang.
“Triệu Bân!”
Trong một đêm trăng thanh, có một giọng nói thánh thót vang lên.
Triệu Bân ra khỏi phòng thì thấy có một con bạch hạc đang bay giữa không trung, Tử Linh và nhóc ham tiền đang đứng bên trên.
Lúc hắn nhìn thấy thì vừa nhóc ham tiền cũng nhảy xuống.
“Ta phải đi đây!”
“Đi đâu?”