Hình như cậu ta có muốn làm cũng không được...
Lúc này, võ trường lộ ra vẻ im ắng.
Một tiếng cười yếu ớt đột nhiên vang lên.
“Tên nhãi, không ngờ ngươi lại chạy đến Thanh Vân tông làm tông chủ cơ đấy?”
Một tiếng cười vui vẻ vang lên, có ba người từ trên cao hạ xuống.
Ở giữa là một cô gái trẻ tuổi, một thân áo xanh, váy ngắn, giày xanh, đôi chân thon dài thẳng tắp, đạp khoảng không mà tới.
Dung mạo cô gái nghiêng nước nghiêng thành, hơn nữa một cái nhăn mày một tiếng cười đều tràn đầy cảm giác sống động, khiến người ta rất có sức sống.
Người thanh niên bên trái nhìn rất tuấn lãng.
Còn người đàn ông bên phải thì im lặng không nói, nhìn xuống bên dưới.
Ba người này hạ xuống đất, cô gái thanh xuân kia nhìn Tần Ninh, cười tự nhiên.
“Là cô à!”
“Là ta đó!”
Cô gái bước đi tới trước mặt Tần Ninh, cười khà khà: “Không ngờ đấy, bảo ngươi đến Kiếm Các làm khách, ngươi không chịu, nói có việc cần làm, đấy là đến Thanh Vân tông làm tông chủ à?”
Nhìn cô gái trang điểm nhẹ, dung mạo động lòng trước mặt, Tần Ninh cười nhạt đáp: “Tông chủ của Thanh Vân tông cũng không dễ làm đâu”.
“Vậy không bằng đi vào Kiếm Các làm đồ đệ của cha ta, ta nói đỡ ngươi, được không?”
Cô gái chắp tay sau lưng, linh động nói: “Cha ta đang thiếu đồ đệ lắm đó!”
“Thôi đi, cha ngươi làm đồ đệ của ta ta còn chê ông ta kém quá kìa”.
“Ngươi...”
Nghe Tần Ninh nói thế, cô gái tức tối nói: “Biết vậy đã không thèm cứu ngươi!”
“Cô nghĩ ta cần cô cứu ta à?”
Tần Ninh cũng lườm lại, cười đáp.
“Ngươi...”
Trong giây lát này, mọi người trong võ trường đều sửng sốt.
Cô gái đột nhiên xuất hiện này là ai đây?
Nghe giọng điệu thì đến từ Kiếm Các sao?
Người này đương nhiên chính là Lâm Vi Vũ.