Phong Thần Châu

Chương 180: Chương 180: Đánh cờ




Lời này vừa thốt ra, Thiên Ám liền sững sờ.

Quả nhiên, Tần Ninh không muốn chia sẻ nơi này.

“Tần Ninh!”

Thiên Ám lại lần nữa nghiêm túc nói: “Nơi đây linh khí dồi dào, mấy người các ngươi ở thôi thì quả thực là có chút...”

“Có chút lãng phí?”

Tần Ninh nhìn về phía viện trưởng Thiên Ám, nói: “Ông nghĩ nhiều rồi, con người ta thích nhất là lãng phí.”

“Hơn nữa, đám đệ tử đó đều kết bè kết phái, trong học viện Thiên Thần, tất cả đều là nghĩ đến lợi ích, điều này vốn đi ngược lại với tâm nguyện của tổ tiên của ông - Thiên Thanh Thạch!”

“Thân là viện trưởng, ông cũng không quản lý dạy dỗ cho tốt. Hiện giờ, ngay cả đến một vài trưởng lão cũng tham gia vào trong các đảng nhóm đệ tử rồi”.

“Phải, phải, phải, ta nhất định sẽ thanh trừng!”

Thiên Ám lúc này lại nhìn về phía Tần Ninh một lần nữa, cười nói: “Có điều Tần Ninh à, ngươi nghĩ mà xem…”

“Học viện Thiên Thần, từng do tổ tiên của ta – ông tổ Thiên Thanh Thạch, xây dựng học viện Thiên Thần trở thành một học viện đứng đầu trên Cửu U đại lục dựa vào chính đôi bàn tay của mình”.

“Nhưng trải qua hàng vạn năm, dưới sự lãnh đạo của nhiều thế hệ viện trưởng, hiện giờ đang sa sút vô cùng”.

“Giờ quay về đến tay ta, ta muốn dốc hết sức mình để làm cho học viện Thiên Thần lớn mạnh hơn, nhưng...”

“Cảnh ngộ của ta chẳng khác nào hoàng đế Minh Ung, thật sự rất khó làm được!”

“Điều quan trọng nhất chính là nâng cao thực lực của đệ tử, dân số của đế quốc Bắc Minh lên đến hàng trăm triệu, nhưng so với những đế quốc, thượng quốc và cương quốc hùng mạnh kia thì vẫn còn quá ít, rất khó để bồi dưỡng nhân tài, nâng cao uy danh của học viện Thiên Thần”.

“Nhưng sự xuất hiện của linh mạch nơi này lại hoàn toàn khác, là cơ hội để học viện Thiên Thần chúng ta thay đổi”.

“Hơn nữa, ngươi cũng không mong muốn, học viện Thiên Thần do Thiên Thanh Thạch lão tổ một tay sáng lập, cứ giữ bộ dạng như này mãi chứ?”

Dứt lời, Thiên Ám yên lặng nhìn Tần Ninh, chờ Tần Ninh trả lời.

Trong chốc lát, Tần Ninh lên tiếng.

“Được!”

Tần Ninh nhẹ giọng nói: “Ông có thể cho đệ tử tiến vào đây tu hành, nhưng nghe theo yêu cầu của ta!”

“Thứ nhất, phàm là đệ tử tu hành ở đây, không được đến từ bất kỳ đảng, nhóm đệ tử nào, nếu bị ta phát hiện thì đừng trách ta vô tình”.

“Thứ hai, nếu như đám đệ tử này tu luyện ở trong khu ba mươi sáu rồi mà cảnh giới thăng cấp vẫn chậm chạp, ta sẽ đuổi ra ngoài!”

“Thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất, làm phiền đến ta, tất cả cút xéo!”

“Được, được, được!”

Thiên Ám vội vàng gật đầu, trong lòng thở dài nhẹ nhõm.

Linh mạch, linh khí trong khu ba mươi sáu quá dồi dào.

Hơn nữa, đây mới chỉ là hiệu quả của việc mở rộng sau một tháng, trải qua một thời gian dài, linh mạch ở mảnh đất này, hoàn toàn có thể so sánh với sự cường đại của Tụ Linh trận cấp bốn.

Quả nhiên, đúng như lời hoàng đế Minh Ung nói, không thể giảng đạo lý với Tần Ninh được, bởi hắn vốn không hề nghe.

Bắt buộc phải chơi bài tình cảm.

Mặc dù không biết vị thiếu niên mười sáu tuổi trước mặt này, rốt cuộc có quan hệ gì tới lão tổ nhà hắn và vị hoàng đế Minh Ung kia.

Nhưng Thiên Ám hiểu rằng Tần Ninh rất quan tâm đến hai người đó.

Chỉ cần liên quan đến hai người đó, tâm tình của Tần Ninh thay đổi rất rõ ràng.

“Có điều ông nên nhớ rõ!”

Tần Ninh chậm rãi rời đi, thanh âm vang lên, nói: “Ông dùng tình cảm của lão tổ một lần, thì sẽ bớt đi một lần!”

Nghe đến đây, Thiên Ám cười chua chát.

Tên tiểu tử này, thật đúng là... giống như một con cáo già!

“Hứa Thông Thiên!”

Lúc này, Thiên Ám lên tiếng nói: “Từ hôm nay trở đi, đệ tử nội viện cùng với Linh Đồ sẽ đến khu vực ba mươi sáu tu hành, nhưng cần phải giao nộp đầy đủ linh thạch!”

“Thứ hai, bất kỳ đảng nhóm đệ tử nào, cũng đều không được phép tiến vào khu ba mươi sáu, nếu không, một khi bị phát hiện, phế trừ tu vi, đuổi ra khỏi học viện Thiên Thần!”

“Chi tiết cụ thể, ngươi tìm người sắp xếp cẩn thận, mọi chuyện nhất định đừng để xảy ra sai sót!”

“Đồng thời căn dặn tất cả đệ tử tiến vào trong khu ba mươi sáu tu hành thì không được lớn tiếng ồn ào, không được gây ra bất kì chấn động lớn nào, nếu không thì suốt đời vĩnh viễn không được tiến vào trong khu ba mươi sáu tu luyện!”

Thiên Ám truyền đạt xuống một loạt mệnh lệnh, Hứa Thông Thiên liền gật gật đầu.

Dứt lời, Thiên Ám nhìn Tần Ninh rời đi phía trước.

“Ủa?”

Nhìn thoáng qua, nhìn thấy Vân Sương Nhi ở bên cạnh Tần Ninh, Thiên Ám sửng sốt.

“Vân Sương Nhi sao lại ở đây?”

Hứa Thông Thiên vội vàng nói: “Ồ, khởi bẩm viện trưởng, Vân Sương Nhi đã được Tần Ninh thu nhận làm tỳ nữ rồi!”

“Cái gì?”

Sắc mặt Thiên Ám có vẻ kinh ngạc.

Thu làm tỳ nữ?

Đùa cái gì vậy hả!

Thân phận của Vân Sương Nhi…

Sắc mặt Thiên Ám khẽ thay đổi, xoay người rời đi, dáng vẻ vội vội vàng vàng...

Đây không chừng là rắc rối to rồi!

Cùng lúc này, ở phía bên kia, Tần Ninh quay về lại lầu các, tiếp tục tu hành.

Còn hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, cũng từng bước tu luyện theo hai môn thể quyết do Tần Ninh truyền thụ.

Thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua.

Sự việc cứ như vậy, sau hơn một tháng, toàn bộ khu ba mươi sáu, cũng dần dần trở nên náo nhiệt hơn.

Từng phòng trong túc xá đã được cải tạo thành phòng tu luyện, các đệ tử trong học viện cũng lần lượt tiến vào khu ba mươi sáu để tu luyện.

Đối với khu nhà ma này, các đệ tử không còn cảm giác sợ hãi nữa, mà là khao khát trong lòng.

Hiệu quả của linh mạch còn mạnh hơn cả Tụ Linh trận rất nhiều, linh thạch mà học viện thu thập được cũng không nhiều. Ở trong khu ba mươi sáu tu hành, so với ở trong Tụ Linh trận của học viện, thực sự là có lợi hơn rất nhiều.

Mà cũng trong lúc này, khu vực mà Tần Ninh và những người khác đang ở lại là một túc xá hàng trăm mét, không có một ai tu luyện.

Để ngăn cản đám đệ tử kia ra ra vào vào sẽ quấy rầy đến Tần Ninh, Hứa Thông Thiên đã trực tiếp biến khu vực này của Tần Ninh thành cấm địa.

Vào ngày này, Tần Ninh chậm rãi đi ra ngoài.

Vươn vai, nhìn xung quanh.

“Vẫn là có chút hơi thở con người rồi…”

Tần Ninh thở ra một hơi, ngồi ở cửa tiểu viện.

“Biết đánh cờ không?”

Đối diện, ông Què đang chống gậy, cũng đang ngồi ở ngoài sân, nhìn Tần Ninh, khẽ nói.

“Biết một chút!”

Tần Ninh đứng lên, mỉm cười nói: “Dù sao cũng không có chuyện gì, cùng ông Què chơi hai ván!”

“Được!”

Ông Què gật đầu, hất tay một cái, linh khí bao phủ, trong phút chốc, giữa đường xuất hiện một bàn cờ.

“Ngươi tuổi trẻ nhiều tinh lực, để cho ông Què ta đây, ta đánh trước!”

“Vậy đâu có được, ông Què cứ thích giấu tài, ta trước mới phải!”

Tần Ninh mỉm cười, chỉ tay, linh khí tụ hội lại thành một quân cờ màu trắng, trực tiếp hạ xuống.

Ông Què mỉm cười, không nói nhiều, trực tiếp lật lòng bàn tay, quân cờ màu đen đánh xuống.

Một già một trẻ, ở hai căn gác đối diện, chơi cờ trong không khí.

“Mới từ tháng giêng mà đã từ cảnh giới Linh Đài tầng hai đạt đến cảnh giới Linh Đài tầng ba, xem ra cảnh giới của ngươi đã thăng cấp, không hề nhanh”.

Ông Què mở miếng nói câu được câu chăng.

“Trên con đường võ đạo, nếu như chỉ chú trọng đến tốc độ, vậy thì trong cùng một cảnh giới, sao còn có phân mạnh yếu?”

“Hơn nữa ta có thể vượt cấp chém giết!”

Ông Què nghe xong mỉm cười.

“Kim Diễm Ngọc Tử, lão già này vẫn còn chưa kịp cám ơn ngươi tử tế!”

“Nếu như ngươi thật sự muốn cảm tạ ta, chi bằng làm một nô bộc của ta đi?”, Tần Ninh liếc mắt nhìn lão già trước mặt.

“Ta không phải là hai cô nhóc kia, có thể dễ dàng bị tên tiểu tử ngươi thu phục!”. Ông Què cười haha nói: “Tuy không biết tại sao tên Thiên Ám kia đối với ngươi lại cung kính như vậy, nhưng ta nghĩ, tiểu tử ngươi, tuyệt đối không đơn giản!”

“Nhưng muốn ta đi theo ngươi, vẫn còn thiếu một chút năng lực đấy!Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới!!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.