Phong Thần Châu

Chương 72: Chương 72: Đấu giá




Tràng cười lớn vang lên, Thánh Tâm Duệ liền cau mày.

Sao lại trùng hợp như vậy, mấy vị công tử này bây giờ lại tới đây?

Thánh Tâm Duệ ngay lập tức quay lại, nhìn mấy người vừa tới.

"Vương Trấn Vũ, Quách Phong, Trần Hạc, mấy người các vị đã lâu không tới đây rồi!"

Nhìn ba người trẻ tuổi đi tới, Thánh Tâm Duệ bật cười nói.

"Ai nói bọn ta lâu rồi không tới đây?"

Người mặc áo bào vàng cười nói: "Là do cửu công tử quá bận rộn, nên khi bọn ta tới công tử cũng không có thời gian tiếp đãi bọn ta!"

"Nói sao vậy chứ? Ta muốn tiếp đãi ba vị còn không được!"

Thánh Tâm Duệ nhiệt tình chào hỏi.

Thanh niên áo bào vàng nhìn thanh kiếm gỉ sét trong tay Tần Ninh, chế nhạo nói: "Tên nhóc, thanh kiếm gỉ sét của ngươi, theo phán đoán của Vương Trấn Vũ ta thì chỉ là một thanh kiếm gỉ sét mà thôi!"

Vương Trấn Vũ đắc ý nói: "Ta cả ngày ở chỗ này xem xét, cũng biết được nhiều thứ sâu xa".

"Nếu như ở trong chứa linh bảo, hoặc thậm chí chỉ là một ít bảo vật bình thường thì nhìn bề ngoài hẳn là không tầm thường như vậy!"

"Nhìn thanh kiếm gỉ trong tay của ngươi đi, nó đã gỉ kinh khủng rồi!"

"Một vạn lượng bạc của ngươi bỏ ra đã hoàn toàn lãng phí!"

“Vậy sao?”

Tần Ninh dửng dưng một tiếng, cũng không ngại.

Nhìn thấy cảnh này, Thánh Tâm Duệ mới thở ra một hơi.

Nếu như Tần Ninh giống như lần trước trực tiếp ra tay tàn sát, như vậy hắn ta thật sự chịu không nổi.

Hắn ta không phải là Diệp Viên Viên!

"Nhóc con, ngươi nên tin đi!"

Một vị công tử khác cười nói: "Vương sư huynh được tôn xưng là tiểu vương tử có hỏa nhãn kim tinh ở Thánh Đan các này!"

"Những gì mà huynh ấy đã chấm, thì nói chung, hiếm khi là đồ giả".

“Ồ?”

Tần Ninh cười nhạt, cũng không bình luận.

"Thôi bỏ đi, nói sự thật lại thành ra đắc tội với người, tên nhóc này chắc là lần đầu tiên tới nơi này, không biết rõ huyền cơ, chúng ta xen vào việc của người khác làm gì?"

Vương Trấn Vũ liếc nhìn Tần Ninh khinh thường, chế nhạo nói.

“Tần Ninh ca ca, bọn họ thật phiền phức, Tiểu Phi không thích bọn họ!”, Lăng Tiểu Phi lúc này bĩu môi nói.

Nghe đến lời này, Thánh Tâm Duệ thầm nói nguy rồi.

Lăng Tiểu Phi đã lên tiếng, Tần Ninh nhất định sẽ không bỏ qua.

"Được, Tiểu Phi không thích bọn họ, vậy thì Tần Ninh ca ca sẽ tát vào mặt bọn họ!"

“Được!”

"Không biết trời cao đất dày!"

Vương Trấn Vũ hừ một tiếng nói: "Tên nhóc, ngươi tới từ một thành nhỏ phải không?"

"Ngươi, dám cùng ta đánh cược không?"

"Sao? Đánh cược? Được đó!"

Vương Trấn Vũ khinh thường cười nói: "Ngươi muốn đánh cược cái gì?"

"Đánh cược thanh kiếm gỉ sét này, nó là linh khí cao cấp nhất phẩm!"

Tần Ninh nói chắc nịch: "Nếu không phải, ta trả cho ngươi một trăm vạn hoàng kim, tương đương với giá trị của một món linh khí cao cấp nhất phẩm!"

"Còn nếu phải, ngươi phải trả cho ta một trăm vạn hoàng kim, thế nào?"

Khi nghe thấy điều này, Vương Trấn Vũ lập tức vui mừng.

"Quách Phong, Trần Hạc, các người nghe rõ chưa!"

Vương Trấn Vũ cười ha hả nói: "Là hắn muốn cùng ta đánh cược, đây chính là hắn tự nói!"

“Tần huynh, không thể...”

Thánh Tâm Duệ giờ phút này chỉ cảm thấy không ổn!

Khi Lăng Tiểu Phi lên tiếng, Tần Ninh liền trở nên nghiêm túc.

Tần Ninh mà đã nghiêm túc rồi thì Vương Trấn vũ kia... chắc chắn sẽ rất thảm!

Vương Trấn Vũ giờ phút này còn tưởng rằng Thánh Tâm Duệ muốn thiên vị Tần Ninh, nên ngay lập tức nói: "Thánh Tâm Duệ, bọn ta đều là bạn của công tử, công tử cũng không thể thiên vị tên nhóc này! Đây là do chính là hắn tự nói!"

Thiên vị?

Ông đây còn đang sợ Vương Trấn Vũ ngươi ngay cả cái quần trên người cũng thua sạch sẽ kia kìa!

Tâm trạng của Thánh Tâm Duệ lúc này hết sức u ám.

Vương Trấn Vũ cực kỳ chắc chắn rằng thanh kiếm gỉ này chỉ là một thanh kiếm gỉ sét tầm thường mà thôi.

Mà Tần Ninh cũng không hề tỏ ra nao núng.

Muốn đánh cược thì đánh cược, chỉ là một trăm vạn hoàng kim, hắn vẫn có thể theo được!

"Đã như vậy, lập giấy cược đi!"

Tần Ninh cười nhạt nói: "Nếu như ngươi giở trò thì ta cũng có thể tìm tới nhà họ Vương!"

"Yên tâm đi, ta là công tử của nhà họ Vương ở Đế Đô, ta sẽ không đi làm chuyện đáng xấu hổ đó, ngược lại là ngươi, ta làm sao khẳng định ngươi có một trăm vạn hoàng kim đây?"

"Nàng ấy có thể bảo đảm cho ta!"

Tần Ninh phất tay chỉ, lúc này một bóng người xinh đẹp xuất hiện.

Đó là Diệp Viên Viên!

Nhìn thấy Tần Ninh chỉ về phía mình, Diệp Viên Viên vừa tới liền cảm thấy khó hiểu.

"Diệp tiểu thư? Cô đồng ý bảo đảm cho tên nhóc này sao?"

“Bảo đảm?”

Diệp Viên Viên giật mình, nhưng sau đó cũng gật đầu.

Cái gì?

Nhìn thấy Diệp Viên Viên gật đầu, bọn người Vương Trấn Vũ đều sửng sốt.

Diệp Viên Viên chỉ vừa tới, nàng còn không biết đã xảy ra chuyện gì, thế mà vẫn đồng ý bảo đảm cho Tần Ninh?

Hai người này quen biết nhau thế nào?

Hơn nữa quan hệ lại còn tốt như vậy?

"Được rồi, lập giấy cược đi!"

Tần Ninh lên tiếng.

Cúi xuống nhìn Lăng Tiểu Phi, Tần Ninh cười nhẹ nói: "Tiểu Phi, ca ca sẽ giúp muội tát vào mặt bọn họ, để bọn họ không kiêu ngạo nữa!"

“Được!”

Nhìn thấy nụ cười tươi như trăng lưỡi liềm của Lăng Tiểu Phi, Tần Ninh rất vui.

Xét cho cùng, Cửu U Chu Tước là bạn thân của cha hắn, có lẽ vì vậy nên dù thế nào đi nữa, Tần Ninh cũng thực sự coi Lăng Tiểu Phi như muội muội của mình.

Sau khi lập giấy cược xong, Vương Trấn Vũ mới hừ một tiếng nói: "Được rồi, bắt đầu đi!"

“Vội gì chứ?”

Tần Ninh lúc này mới nhìn về phía Thánh Tâm Duệ, nói: "Thánh Đan các này phải có phòng đấu giá chứ hả? Có thể vì ta mở một trận đấu giá không?"

Đấu giá?

Thánh Tâm Duệ không biết Tần Ninh rốt cuộc muốn làm cái quái gì.

“Có chứ, được chứ!”

Tuy nhiên, hắn ta cũng đã đồng ý ngay lập tức.

"Được, chúng ta đi thôi!"

Khi họ đến phòng đấu giá, vào thời điểm này, có hàng ngàn vị khách đang ngồi trong phòng đấu giá.

Người chủ trì đấu giá đang nhiệt tình giới thiệu thì đột nhiên có một bóng người bước lên đài, nói nhỏ vào tai mấy câu, người chủ trì đấu giá lại bất ngờ nhìn xuống dưới.

Ho một tiếng, lúc này người chủ trì đấu giá mới lên tiếng: "Các vị, hiện tại vẫn còn có một vật phẩm đấu giá nữa!"

"Mời Tần công tử lên giới thiệu vật phẩm đấu giá của mình!"

Người chủ trì đấu giá vừa nói xong, Tần Ninh liền bước lên đài đấu giá.

Thánh Tâm Duệ là cửu công tử của Thánh Đan các, nên việc sắp xếp chuyện này cũng tương đối dễ.

Tần Ninh đứng ở trên đài, lúc này Diệp Viên Viên, Thánh Tâm Duệ, Vương Trấn Vũ cùng những người khác đều nhìn về phía Tần Ninh, bọn họ cũng không biết Tần Ninh đang suy nghĩ gì.

Tần Ninh đặt thanh kiếm gỉ sét lên bục đấu giá.

"Các vị!"

Tần Ninh cười nói: "Thanh kiếm này là linh khí cao cấp nhất phẩm, hiện tại ta sẽ đem ra bán đấu giá".

Ngay khi những lời này được nói ra, những người trong phòng ngay lập tức xôn xao.

"Đùa gì vậy? Rõ ràng là kiếm gỉ sét, tên nhóc này đang muốn lừa ai thế?"

"Thánh Đan các làm ăn kiểu gì vậy, không phải là phí thời gian quá sao?"

"Đúng vậy, tên nhóc, nơi này cũng không phải là nơi mua sự thương cảm, ngươi muốn bán kiếm gỉ sét thì xuống lầu một đi!"

Đám đông nhất thời bắt đầu sôi sục.

Vương Trấn Vũ bật cười: "Tên này hỏng não rồi đúng không? Đừng nói là hắn muốn bán đấu giá kiếm gỉ sét ở chỗ này rồi lấy tiền trả cho ta đấy?"

Thánh Tâm Duệ và những người khác cũng cảm thấy khó hiểu.

Tần Ninh nhìn về phía đám người đó rồi lại nói: "Giá khởi điểm là một trăm vạn hoàng kim, nếu không phải là linh khí cao cấp nhất phẩm, Tần Ninh ta sẽ trả lại gấp mười lần số đó cho người đấu giá thắng!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.