Vừa dứt lời, Yến Quy Phàm lập tức xông ra.
Kha Vũ cười khẩy một tiếng, bàn tay vung lên, xông lên chém giết.
Hai người đột nhiên giao đấu nhưng hơi thở toàn thân Kha Vũ lại bỗng nhiên lớn mạnh hơn mấy lần, vỗ ra một chưởng dồi dào sức mạnh khiến thân thể của Yến Quy Phàm chấn động mà lùi lại, sắc mặt tái mét.
Thua?
Yến Quy Phàm lại thua Kha Vũ?
Đây là chuyện không thể nào!
Rõ ràng là Yến Quy Phàm xếp hạng trên bảng Thiên Anh cao hơn Kha Vũ.
“Thật sự cho rằng, xếp hạng trên bảng Thiên Anh chính xác lắm sao? Chỉ là ta ít ra tay trên đại lục nên tuy rằng xếp hạng phía sau ngươi nhưng không chứng tỏ rằng thực lực của ta kém hơn ngươi!”
“Chết tiệt…”
Yến Quy Phàm tái mét mặt, thấp giọng chửi thề.
Thế mà Kha Vũ vẫn luôn ẩn giấu thực lực, không ai lại nghĩ tới điểm này.
“Tang Khắc, Bạch Tùng Thanh, xem ra linh khí và linh đan ở đây đủ để mỗi người chúng ta nâng cao địa vị khi trở về cương quốc của mình!”
“Ừ!”
“Đúng vậy!”
Ba tên lúc này mang theo nụ cười đầy ẩn ý nhìn mọi người.
Xét về số người thì bọn chúng nhiều hơn Tần Ninh, xét về thực lực thì chúng lại càng mạnh hơn.
“Được rồi!”
Kha Vũ xua xua tay, nhìn đám người nói: “Ở đây không có chuyện của các ngươi nữa, nếu biết điều thì mau cút ngay đi. Nếu không ta sẽ giết cả đám các ngươi!”, trong ánh mắt Kha Vũ nảy lên một tia bỡn cợt.