Phong Thần Châu

Chương 90: Chương 90: Được chấp thuận




Nghe vậy, trong ánh mắt của Thánh Đăng Phong lóe lên chút hoảng sợ rồi biến mất.

Làm lộ ra chuyện của Tần Ninh, chỉ sợ chọc cho Tần Ninh không vui, đến lúc đó sẽ phiền toái lắm!

Nhưng nếu không nói, đại sư Khương Vinh nhất định sẽ làm khó làm dễ!

"Thánh Đăng Phong, ngươi từng là môn hạ của ta, hẳn cũng phải biết tính tình của ta như thế nào!"

Khương Vinh lại nói: "Ta chỉ muốn gặp vị đại sư này để thỉnh giáo một chút chứ không có ý khác, lần này ngươi chiến thắng xứng đáng, dẫu sao Thánh Đan các vẫn rất coi trọng linh đan sư ngũ phẩm"

“Nếu như ngươi còn không đồng ý yêu cầu của ta, vậy ta sẽ để Cưu Thạch ở lại!”, Khương Vinh cuối cùng đành phải bất đắc dĩ nói.

Ngày hôm qua lão ta nghiên cứu ba loại linh đan kia rất lâu, phát hiện chúng không phải được luyện thành trước đó mà là mới vừa luyện thành.

Điều này đủ cho thấy rằng bên trong Thánh Đan các có một vị đại sư luyện đan tồn tại.

Trải qua một đêm ngủ không ngon giấc, hôm nay lại nghe câu trả lời của Thánh Đăng Phong, lão ta cực kỳ chắc chắn rằng đằng sau Thánh Đăng Phong nhất định có một linh đan sư cao cấp.

"Khương đại sư!"

Thánh Đăng Phong lúc này mới chắp tay nói: "Chuyện này có thể để cho vãn bối hỏi xin sự chấp thuận của người đó không?"

Nghe vậy, Khương Vinh rất vui mừng.

"Được!"

Khương Vinh gật đầu.

Lão ta thật sự rất muốn gặp vị đại sư này.

Hơn nữa, nếu được ngồi đàm đạo với một vị linh đan đại sư có thể luyện chế ra một viên thần dược đã thất truyền từ lâu, nhất định là một trải nghiệm vô cùng sung sướng.

Thánh Đăng Phong thất thần, không có tự tin.

Tần Ninh vô cùng cao ngạo, lần này làm lộ chuyện, nếu như làm cho hắn không vui, sợ rằng sẽ đắc tội với Tần Ninh.

Nhưng nếu đắc tội đại sư Khương Vinh, thì sau này ông ta sẽ không có chỗ đứng bên trong Thánh Đan các.

Thánh Đăng Phong thấp thỏm đi tới phòng luyện đan nơi Tần Ninh đang ở.

"Tần công tử!"

"Sao?"

"Đại sư Khương Vinh muốn được gặp công tử!"

Thánh Đăng Phong cười nói: "Ông ta biết phía sau có công tử giúp ta..."

"Gặp ta?"

Tần Ninh khẽ cau mày, nói: "Được rồi, vừa hay ta cũng có chuyện cần ông ta giúp. Nếu ta nhớ không lầm thì ông ta là một linh đan sư thất phẩm đúng không? Miễn cưỡng cũng có thể dùng được!"

Nghe vậy, Thánh Đăng Phong thoáng giật mình.

Linh đan sư thất phẩm? Miễn cưỡng đủ dùng?

Tần Ninh định làm gì?

"Bảo ông ta tới gặp ta!"

"Được được được!"

Bất kể như thế nào, chỉ cần Tần Ninh chấp thuận thì vẫn là chuyện tốt.

Thánh Đăng Phong lập tức đi mời đại sư Khương Vinh.

Không lâu sau, có hai người gõ cửa bước vào.

Khương Vinh đã sửa sang lại sắc mặt, trông rất là trịnh trọng.

Mà bên kia, Tần Ninh đang ngồi trước lò luyện đan, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Khương Vinh nhìn vào trong phòng.

Thánh Tâm Duệ cùng một cô gái đang đứng ở một bên, còn có một cô bé đang ngồi trên giường, có vẻ như đang tu luyện.

Ngoài ra còn có một thiếu niên, ngồi xếp bằng, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

"Đến rồi!"

Thánh Đăng Phong kính cẩn nói.

Nhìn thấy khung cảnh trong phòng, Khương Vinh khẽ sững sờ.

"Thánh Đăng Phong, ngươi... ngươi trêu đùa lão phu?"

Khương Vinh có chút sầu muộn, nói: "Ta chỉ muốn gặp vị đại sư kia một lần, ngươi không muốn để cho ta gặp thì thôi đi, mang ta tới nơi này làm gì?"

"Oan uổng quá!"

Thánh Đăng Phong lúc này bất đắc dĩ nói: "Khương đại sư, vị đại sư đó chính là Tần Ninh, Tần công tử đây!"

Thánh Đăng Phong chỉ vào Tần Ninh rồi giới thiệu.

"Hắn?"

Khương Vinh trợn mắt nhìn Tần Ninh.

Một tên nhóc trông như 16, 17 tuổi là một vị đại sư? Đùa gì vậy?

Thánh Đăng Phong lúc này trong lòng cũng oán thầm: “Đại sư là do người nói, chứ ta đâu có nói sau lưng ta là một vị đại sư đâu!”

Đương nhiên, ông ta cũng không dám nói thẳng điều này ra.

Khương Vinh nhìn Thánh Đăng Phong với vẻ mặt nghi hoặc.

"Ba loại linh đan kia là do Tần công tử luyện chế, Tần công tử cũng đã giúp ta trả lời ba câu hỏi. Còn về việc ta thăng lên linh đan sư ngũ phẩm, chính là nhờ thuật luyện đan mà ta học được từ khi nói chuyện với Tần công tử!"

Thánh Đăng Phong nghiêm túc nói: "Mỗi câu ta nói đều là sự thật, không hề dối trá!"

Vẻ mặt của Khương Vinh lúc này càng khó tin hơn.

"Khương đại sư!"

Nhìn thấy Khương Vinh, Tần Ninh lúc này mới đứng lên, cười nhạt nói: "Có thể ngồi xuống nói chuyện chút không?"

Hả?

Nghe được lời nói của Tần Ninh, Diệp Viên Viên cùng Thánh Tâm Duệ ở bên cạnh cũng có chút kinh ngạc.

Bất kể là đối mặt với ai, Tần Ninh đều tỏ ra rất khó chịu, nhưng lúc này gặp Khương Vinh, Tần Ninh lại khách sáo hơn rất nhiều.

"Công tử thật sự đã luyện chế ra ba loại linh đan đó?"

"Tất nhiên!"

Tần Ninh nhìn về phía lò luyện đan trước mặt, phất tay, lò luyện đan lúc này đã được mở ra, âm thanh lộc cộc vang lên, những viên linh đan lúc này cũng xoay tròn xuất hiện.

Nó là một trong ba loại linh đan kia, Hồi linh đan.

Khương Vinh kinh ngạc mừng rỡ, nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt dần dần sáng lên.

Nếu thật sự là do Tần Ninh luyện chế, vậy thì hắn... đã lấy được công thức từ đâu?

Hai người ngồi nhìn nhau hồi lâu.

Thánh Đăng Phong ra hiệu cho Thánh Tâm Duệ và Diệp Viên Viên rời khỏi phòng luyện đan.

Trong phòng luyện đan, hai người ngồi xếp bằng đối diện nhau.

“Cha, đại sư Khương Vinh sẽ không đánh nhau với Tần huynh chứ?”, Thánh Tâm Duệ lo lắng bước ra khỏi phòng luyện đan.

"Đánh cái đầu con!"

Thánh Đăng Phong cười mắng: "Lần này còn phải tùy theo căn cơ của Tần Ninh. Đại sư Khương Vinh là một vị linh đan sư thất phẩm!"

Nghe vậy, Thánh Tâm Duệ gật đầu.

Ba người yên lặng chờ đợi bên ngoài phòng luyện đan.

Chờ một lần, ước chừng là cả một ngày.

Khi màn đêm buông xuống, cửa phòng luyện đan vừa mở, hai người lần lượt bước ra.

Hai cha con Thánh Đăng Phong và Thánh Tâm Duệ kinh ngạc khi phát hiện ra rằng người bước ra đầu tiên chính là Tần Ninh!

"Khương đại sư, Tần công tử!"

Nhìn hai người, Thánh Đăng Phong kính cẩn nói.

"Trò chuyện thế nào rồi?"

"Ha ha..."

Khương Vinh cười nói: "Tần Ninh quả nhiên là một thiên tài trẻ tuổi. Lão phu bội phục, bội phục!"

Khi nghe điều này, Thánh Đăng Phong cũng sửng sốt.

Đại sư Khương Vinh, dùng từ... bội phục!

Lão ta bội phục Tần Ninh từ tận đáy lòng!

Lại nhìn sang Tần Ninh, Thánh Đăng Phong không biết nên nói cái gì.

Cái tên này rốt cuộc đang nắm át chủ bài gì trong tay?

"Tiểu Phi đói rồi..."

Tần Ninh bất lực nói.

Cô bé này, bây giờ đã bắt đầu luyện Cửu U quyết, năng lượng tiêu hao khá lớn, một ngày ba bữa căn bản không đủ no.

"Ồ, đi ăn, đi ăn đi!"

Thánh Đăng Phong lập tức chắp tay cúi đầu nói: "Ăn đã rồi nói, vừa ăn vừa nói..."

Nhóm người đi tới phòng riêng tốt nhất bên trong Thánh Đan các, Thánh Đăng Phong đã lệnh cho người hầu chuẩn bị từ lâu.

Mỗi người ngồi xuống chỗ của mình, nhưng đại sư Khương Vinh không ngồi ở ghế trên theo lời mời của Thánh Đăng Phong, mà ngồi ở ghế thứ hai, để cho Tần Ninh ngồi ở ghế trên.

Điều này đủ để truyền ra rất nhiều thông tin!

Thức ăn được bưng lên, mà suy nghĩ của Khương Vinh hiển nhiên không đặt ở trên thức ăn, lão ta nhìn về phía Tần Ninh, muốn nói lại thôi.

“Khương đại sư có gì muốn nói, cứ nói đi!”, Tần Ninh vừa nói vừa nhẹ nhàng gắp thức ăn cho Lăng Tiểu Phi.

"Tần công tử, lấy thiên phú của công tử mà nói, thì thật ra đến cả tổng bộ Thánh Đan các của bọn ta công tử cũng sẽ tuyệt đối có tầm ảnh hưởng lớn nhất, Khương Vinh ta có thể bảo đảm, trong Thánh Đan các bọn ta một ngàn năm qua, công tử chính là linh đan sư xuất sắc nhất!"

"Thậm chí sau này vị trí phó các chủ của tổng bộ Thánh Đan các cũng sẽ có một chỗ của công tử!"

"Tần công tử có thể không biết, tổng bộ Thánh Đan các chính là bá chủ trên Cửu U đại lục địa, bên dưới có đặt ở mấy trăm đế quốc, một cái ở đế quốc Bắc Minh này căn bản không thể nào so sánh được!"

Nghe đến đây, Thánh Đăng Phong thót tim.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.