Đây là tì nữ của Tần Ninh đấy, hắn ta không dám có chút tâm tư nào khác mà giữ khoảng cách nhất định, vừa đỡ Vân Sương Nhi vừa nhìn chằm chằm tứ phía.
“Không ngờ đường đường là cương quốc mà cũng làm mấy chuyện đánh lén của bọn trẻ con đấy”.
Tần Ninh nhìn bốn người, cười nhạt, nhưng nụ cười đó cũng ngày càng thờ ơ đi.
“Đánh lén? Chúng ta chỉ là lười lãng phí thời gian mà thôi!”
Yến Bình Sinh lúc này bước ra, giễu cợt: “Chỉ một cảnh giới Linh Phách tầng bảy cũng đáng để chúng ta đánh lén à?”
Lời này nói ra, mọi người liền trở nên im lặng.
Kể cả cương quốc Nam Yến tập kích thì sao?
Lẽ nào, Tần Ninh còn có thể báo thù cho Vân Sương Nhi?
Vân Sương Nhi, Tần Ninh và Thánh Thiên Viêm đã chọc giận triệt để cương quốc Nam Yến. Bây giờ tứ tài Nam Yến đều đứng ở đây, Tần Ninh không nhận thua vẫn còn tỏ ra cái bộ dạng thanh cao đó, không phải là muốn chết hay sao.
“Vẫn cứng mồm lắm!”
Tần Ninh nhìn mấy người, lạnh lùng cười nói: “Nếu đã như thế thì không cần phí lời nữa!”
Lúc này, Tần Ninh sải bước lên.
“Chỉ là cảnh giới Linh Phách tầng 5 thì làm gì có đất diễn ở đây? Nếu không nhờ tì nữ kia thì vừa rồi ngươi đã biến thành cái xác rồi!”
“Thật à?”
“Đương nhiên!”
Tuy Yến Lạc bị thương, nhưng dù sao cũng là cảnh giới Linh Phách tầng 9, đối diện với Tần Ninh thì đương nhiên là hắn ta sẽ không nhượng bộ.
Vừa rồi đối phó với Vân Sương Nhi, hắn ta đã mất mặt rồi. Bây giờ, tất nhiên là phải lấy lại được thể diện.
“Giết!”
Một luồng hơi thở chết chóc bổ thẳng về phía Tần Ninh.
Tần Ninh lại không hề né tránh mà lại muốn lấy trứng chọi đá.
“Xong đời rồi…”
Thánh Thiên Viêm lúc này túm chặt cánh tay của Vân Sương Nhi, lo lắng không thôi.
“Ngươi sợ cái gì?”