Phong Thần Châu

Chương 226: Chương 226: Hay cho tên quỷ sứ nhà ngươi




“Đế quốc Vân Lam này đã thành Đế quốc Bắc Minh từ lúc nào, há có thể dễ dàng để cho một tên nhóc ở cảnh giới Linh Đài hèn mọn nhà ngươi thể hiện uy phong ở đây?”

Người đàn ông xuất hiện kia, lớn tiếng răn dạy quở mắng.

Người đàn ông mặc trường bào màu xanh lam, khí chất nho nhã, nhưng trên mặt lại phảng phất một tia sát khí.

Đó chính là tộc trưởng đương nhiệm của Lam gia – Lam Thiên Hùng.

“Ta muốn thể hiện uy phong mà còn cần phải phân biệt chỗ nào sao?”

Tần Ninh thản nhiên nói.

“Được, rất liều lĩnh đấy! Chỉ là không biết, khi ta vặn đầu của ngươi xuống thì ngươi còn có thể liều lĩnh được thêm bao nhiêu!”

Lam Thiên Hùng hừ một tiếng, nói: “Bây giờ cho ngươi một cơ hội, thả con trai ta ra, ta chỉ giết ba người các ngươi chết thôi, còn gia đình và bằng hữu của các ngươi ở đế quốc Bắc Minh, ta sẽ không truy cứu nữa!”

“Nếu không, ta nhất định sẽ dẫn kị binh Vân Lam đến san bằng đế quốc Bắc Minh ngươi!”

Lời này vừa thốt ra, bầu không khí liền trở nên căng thẳng.

Lý Lan Đình đã bị dọa cho ngây người.

Viện trưởng Vân Khánh Ngữ của học viện Vân Lam.

Lam Thiên Hùng - Tộc trưởng của Lam gia.

Những nhân vật lớn mà có nằm mơ, hắn ta cũng không thể gặp được, những người đứng sừng sững trên đỉnh cao của Đế quốc Vân Lam hùng mạnh, giờ đây lần lượt xuất hiện trước mặt mình.

Đợi đã, không phải hoàng đế cũng đến rồi chứ?

Lần này, Tần Ninh đã gây ra đại họa rồi!

“Ngươi là cái thá gì chứ?”

Tần Ninh hừ lạnh một tiếng: “Vậy ta cũng sẽ cho ngươi một cơ hội, tự đánh gãy chân mình, xin lỗi lão nô của ta đây, bằng không, ta không ngại khiến cho Lam gia của ngươi tuyệt hậu đâu!”

Lời này vừa thốt ra, hiện trường liền xôn xao náo động.

Tên Tần Ninh này thực sự không cần mạng nữa rồi sao?

Ánh mắt ông Què lóe lên, hai mắt híp lại, khẽ mỉm cười.

Thú vị!

“Muốn chết sao, ta thành toàn cho ngươi!”

Lúc này, Lam Thiên Hùng tiến lên một bước, toàn thân phát ra khí tức tàn phá to lớn.

Cảnh giới Địa Võ tầng một!

Vào lúc này, tất cả mọi người đều cảm ứng được khí tức trong cơ thể Lam Thiên Hùng.

Rất rõ ràng, đây chính là cảnh giới Địa Võ tầng một.

Cảnh giới Địa Võ vượt qua cả sự tồn tại vô địch của cảnh giới Tứ Linh.

Trong số các quốc gia thuộc Cửu U đại lục, cảnh giới Địa Võ chính là nhân vật mạnh nhất.

“Ông Què, cho ông một cơ hội báo thù!”

Tần Ninh lúc này hừ lạnh một tiếng: “Thế nào? Có nắm chắc không?”

“Hửm?”

Lam Thiên Hùng nhìn Thiên Động Tiên bên cạnh, hai mắt mơ hồ, nhưng dần dần tỉnh táo lại.

“Ngươi là… Thiên Động Tiên!”

Thiên Động Tiên.

Vân Khánh Ngữ ở bên cạnh cũng giật mình.

“Ha ha, tộc trưởng Lam vẫn còn nhớ tại hạ!”

Thiên Động Tiên cười ha ha nói: “Người thê tử tào khang của tại hạ năm đó, thân trúng kịch độc, cần quả Vân Trung Lam Yên, lão hủ đích thân chạy đến đế quốc Vân Lam, muốn mượn một quả, cam nguyện trả bất cứ giá nào!”

“Nhưng tộc trưởng Lam lại thái độ cương quyết, lão hủ quỳ xuống cũng vô dụng”.

“Cuối cùng, lão hủ chỉ đành phải ra kế dở này, đó là muốn lấy trộm, sau bị phát hiện, tộc trưởng Lam mạnh tay trực tiếp phế đi xương chân của lão hủ!”

Sắc mặt của Thiên Động Tiên dần trở nên u ám, cơ thể không ngừng run rẩy.

“Cuối cùng thê tử của lão hủ không thể trị khỏi bệnh. Vì xương chân bị gãy, lão hủ thậm chí còn không kịp trở về gặp mặt thê tử lần cuối!”

“Chuyện này vẫn phải đa tạ Tộc trưởng Lam rồi!”

“Hừ, quả Vân Trung Lam Yên có giá trị to lớn, đừng nói là ngươi, cho dù là hai nhà Vân - Lam ta thì cũng không nỡ dùng!”

Lam Thiên Hùng hừ một tiếng: “Cho ngươi à, ngươi nằm mơ đi!”

“Phải, lão hủ quả thực là đang nằm mơ!”

Thiên Động Tiên cười chua chát, lại lên tiếng: “Sau này ta mới biết, không phải tộc trưởng Lam không muốn đưa mà là tộc trưởng Lam vốn không có!”

“Mỗi lần mọc ra, quả Vân Trung Lam Yên đều được Vân gia và Lam gia chia ra cất giữ, nhưng toàn bộ quả Vân Trung Lam Yên quả sẽ được tộc trưởng Lam đưa hết cho hậu sinh tử đệ của mình ăn!”

“Tộc trưởng Lam vốn dĩ có thể nói sự thật cho ta biết, Thiên Động Tiên ta nhất định sẽ không quấy rầy, nhưng ngươi lại lựa chọn phế đi tu vi của ta, khiến cho ta đau đớn không bằng chết!”

“Đó là do tự ngươi chuốc lấy!”

“Ha ha…”

Thiên Động Tiên cười lớn: “Hay, hay cho một câu tự chuốc lấy!”

“Hôm nay, vậy để xem xem, mấy năm qua, tu vi của tộc trưởng Lam đã tiến triển như thế nào vậy!”

Khí tức toàn thân Thiên Động Tiên bùng nổ, thực lực của cảnh giới Linh Phách tầng chín được thi triển hoàn toàn.

Vào lúc này, trong Phượng Đường, giương cung bạt kiếm

“Dừng tay!”

Một giọng nói trầm thấp lại vang lên lúc này.

Trên con đường đó, gần một trăm bóng người lần lượt xuất hiện, tất cả đều mang theo khí tức thâm hậu.

Mấy người dẫn đầu, xem ra càng bất phàm hơn.

Một người đàn ông ở chính giữa, thân khoác long bào, đầu đeo mão, khí thế không giận tự uy, hoàn toàn lộ ra.

Đó chính là đương kim hoàng đế của đế quốc Vân Lam - Vân Khánh Tiêu!

Hai người Vân Sương Nhi cùng với Vân Hiên đứng yên bên cạnh Vân Khánh Tiêu.

Nhìn thấy tình huống phát triển đến mức này, sắc mặt Vân Sương Nhi lộ vẻ lo lắng.

Cô ấy hiểu rõ tính nết của Tần Ninh.

Để Tần Ninh lùi một bước, vốn là không thể.

“Hoàng thượng!”

“Hoàng huynh!”

Hai người Lam Thiên Hùng và Vân Khánh Ngữ đều chắp tay hành lễ.

“Hiểu lầm, chuyện này, là một sự hiểu lầm lớn!”

Vân Khánh Tiêu lúc này mỉm cười, nhìn mọi người nói: “Tần công tử đến đây lần này là để trả lại một món quý bảo của đế quốc Vân Lam ta!”

“Đàn Phù Diêu!”

Đàn Phù Diêu?

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt của Lam Thiên Hùng liền thay đổi.

Đàn Phù Diêu chính là linh khí lão tổ mà các thế hệ đều đã tìm kiếm ở đế quốc Vân Lam hàng vạn năm.

Đang ở trên người của Tần Ninh?

Mà lúc này, Vân Khánh Ngữ trầm ngâm, nhìn cổ cầm trong đình nghỉ mát phía sau.

Nghe được lời này, Tần Ninh lại khẽ nhíu mày.

Vân Khánh Tiêu lại nói: “Chuyện xảy ra trước đây thực sự là hiểu lầm! Lam huynh, Đàn Phù Diêu đại diện cho Minh Vũ của đế quốc Vân Lam chúng ta!”

“Xem việc Tần Ninh mang trả lại Đàn Phù Diêu, chuyện trước đây, tất cả đều không truy cứu nữa!”

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt của Lam Thiên Hùng liền thay đổi.

Đàn Phù Diêu, đổi lấy mạng sống của hai đứa con trai và một người đệ đệ của hắn?

Vân Khánh Tiêu lúc này trong lòng cũng thấp thỏm.

Ông ta không ngờ sự việc lại biến thành ra thế này.

Nhưng bây giờ, chỉ có cách này thôi.

Mượn cớ Tần Ninh trả lại đàn Phù Diêu, hy vọng có thể dập tắt nộ khí trong lòng của Lam Thiên Hùng.

Bằng không, nếu hai bên thực sự đánh nhau, sự tình sẽ khó giải quyết rồi.

Có thể nói là Lam gia đã chiếm giữ một nửa giang sơn Đế quốc Vân Lam, không thể không nể mặt.

Còn Tần Ninh, chiếu theo lời của Vân Sương Nhi, là một thiếu niên cực kỳ không đơn giản.

Không chỉ nắm giữ đàn Phù Diêu trong tay mà lại còn vô cùng quen thuộc với hai bài từ khúc đứng đầu trong tứ đại thần khúc.

Tên tiểu tử này, nhất định có một bí mật không thể nói cho người khác biết.

“Thế nào?”

Vân Khánh Tiêu nhìn Lam Thiên Hùng.

“Nếu như hắn ta thật sự có thể giao ra đàn Phù Diêu, phóng ra thiên phi, ta có thể không giết hắn!”

Lam Thiên Hùng hừ một tiếng.

“Chỉ có điều, đàn Phù Diêu này bắt buộc phải trả lại cho Lam gia!”

“Được!”

Vân Khánh Tiêu lúc này thở phào.

Chỉ cần Lam Thiên Hùng có thể nhẫn nhịn chịu đựng, chuyện này sẽ không bị làm lớn lên nữa.

“Hay cho tên quỷ sứ nhà ngươi!”

Đột nhiên, một giọng nói vang lên, phá tan bầu không khí yên ắng trong Phượng Đường.

Tần Ninh lúc này bước lên phía trước, hét lớn: “Đàn Phù Diêu là của lão tử, liên quan đếch gì đến các ngươi!”

Hắn đương nhiên hiểu rõ ý của Vân Khánh Tiêu, nhưng đàn Phù Diêu liên quan đếch gì đến bọn họ chứ?

Vì để cho Lam Thiên Hùng nguôi giận? Nộ khí của Tần Ninh hắn thì không cần nguôi chắc!

Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người hoàn toàn sững sờ.

Lý Lan Đình ngồi bệt xuống đất, hoàn toàn bị dọa đến há hốc mồm.

Sắc mặt của Vân Sương Nhi càng thêm tái mét.

Lúc này, sắc mặt của hai người Vân Khánh Tiêu và Vân Khánh Ngữ kia đều vô cùng kinh ngạc nhìn Tần Ninh.

Duy chỉ có Diệp Viên Viên và Thiên Động Tiên là vẫn điềm tĩnh.

Trong lòng Vân Khánh Tiêu lúc này dấy lên một cơn sóng lớn.

Không dễ gì mới nghĩ ra được cách như vậy, Lam Thiên Hùng đã gật đầu rồi, nhưng Tần Ninh lại không biết chừng mực như vậy, cái tên này, rốt cuộc là không sợ chết, hay là... thật sự có con át chủ bài đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.