Tần Ninh cười nói: “Thế gian này, tuổi thọ cũng là kỳ lạ khó đoán, đến cả ta còn không rõ ràng mà. Ví dụ như Thương Hư kẹp máu dừng thọ, lão Vệ tự ngưng tuổi thọ, đây đều là thủ đoạn giữ mạng”.
“Lão Vũ mù tuy không phải như vậy, nhưng ông ta cũng có biện pháp sống sót”.
Mấy người Thiên Linh Lung gật đầu, bọn họ còn hiểu biết quá ít về Cửu U đại lục.
“Vậy vì sao mối quan hệ của Vũ tam gia và Vũ gia lại không tốt như vậy?”
“Còn phải nói đến vấn đề của lão Vũ mù, lão Vũ mù năm đó trời sinh tính tình không tốt, tạo ra không ít tai họa, nhưng vì là cháu trai thứ ba của Vũ Đế nên cũng không sao lắm”.
“Sau này Vũ Đế chết, Vũ tam gia vẫn là cái bộ dạng kia nên bị Vũ gia trục xuất khỏi gia tộc”.
“Chỉ vậy mà đã trục xuất ra khỏi gia tộc à? Vũ gia này cũng quá vô tình đi chứ?”, Kiếm Tiểu Minh lẩm bẩm.
Tần Ninh mỉm cười đáp: “Đây cũng không phải là nguyên nhân chủ yếu, mà là bởi vì Vũ tam gia thiên phú tu luyện quá kém, một năm mà chỉ tăng có một tầng, mười năm đều tăng không nổi một cảnh giới”.
“Hơn nữa trong lúc ấy còn xảy ra một chuyện lớn, khiến ông ta bị trục xuất”.
“Vậy sau này sao ông ta lại quay về?”
Lý Nhất Phàm cũng thấy tò mò, không khỏi mở miệng hỏi.