Yến Bắc Thần lúc này không nhịn được mà thở phào một hơi, phá vỡ sự im lặng.
“Bình Sinh, nói với lão lục của con, tu hành ở trong Kiếm các thì đừng quên thân thiết với Tần Ninh thêm một chút”, Yến Bắc Thần dặn dò: “Kẻ này tương lai nhất định không tầm thường”.
“Chưa đầy hai năm, một đường đi từ đế quốc Bắc Minh đến thành Lăng Vân, khuấy động tất cả chư quốc ở Cửu U Đại Lục long trời lở đất, kẻ này, tuyệt đối không phải là vật trong ao!”
“Vâng!”
Yến Bình Sinh gật gật đầu.
“Nếu có thể có quan hệ tốt với Tần Ninh, thì đối với Yến gia sẽ là mấy trăm năm, thậm chí là mấy ngàn năm được an ổn!”
Nghe thấy lời phụ hoàng nói lúc này, hai người Yến Bình Sinh và Yến Quy Lộ đều gật đầu.
“Phụ hoàng!”
Yến Quy Lộ nhịn không được nói: “Lão giả bên cạnh Tần Ninh kia rốt cuộc là người phương nào? Ở trên Cửu U Đại Lục chúng ta từ khi nào lại có một nhân vật lợi hại như thế?”
“Họ Vệ, ta cũng không biết, có lẽ là nhân vật ở trong vùng đất Cửu U!”
Yến Bắc Thần không nhịn được, thở dài nói: “Nhưng mà theo như ta biết, bên trong vùng đất Cửu U, nhân vật tầm cỡ như này thì cũng phải là nhân vật có thanh danh hiển hách mới đúng chứ”.
“Nghe nói, mấy vạn năm trước cũng có một vị cường giả họ Vệ, thực lực đầy mình, cực kỳ mạnh mẽ, ngay cả tôn giả Thanh Vân đối với ông ta cũng vô cùng tôn kính, khiến người khác không thể không cân nhắc kiêng dè. Mà người này, nghe nói là lão nô bộc bên cạnh Cửu U Đại Đế!”
Lão nô bộc?
Mới chỉ là một lão nô bộc mà đã lợi hại như thế, vậy thì Cửu U Đại Đế năm đó