Cương quốc là gì?
Cương quốc chính là sự tồn tại đỉnh nhọn ở bên ngoài dãy núi Cửu U, đứng vững trong Cửu U đại lục. Cương quốc Nam Yến chính là một cương quốc danh chính ngôn thuận.
Lần này Tần Ninh khiến cả tứ tài Nam Yến xuất hiện, là hoàn toàn đắc tội cương quốc Nam Yến rồi.
Thanh niên đứng đầu nhìn Tần Ninh, khi nhìn sang Vân Sương Nhi thì hơi sửng sốt rồi nói: “Tần Ninh phải không? Những chuyện ngươi làm với các thượng quốc thì ta cũng có biết chút ít”.
“Nhưng giờ ta phải nói cho ngươi biết, ngươi đang đối diện với cương quốc Nam Yến, cho nên, tốt nhất thu lại sự kiêu ngạo đó đi”.
“Nếu không ta không đảm bảo ngươi sẽ được yên ổn đâu”.
Lời này nói ra, đám người xung quanh liền tản ra xa một chút.
Yến Quy Phàm không phải đang nói đùa.
Yến Quy Phàm là người đứng đầu trong tứ tài Nam Yến, cũng là người mạnh nhất trong nhóm thiên chi kiêu tử Nam Yến. Hắn ta xếp hạng mười bảy trong bảng Thiên Anh, là thực lực mạnh mẽ hàng thật.
“Bớt uy hiếp ta đi”.
Tần Ninh lắc đầu cười nói: “Ta đã nói rất rõ ràng rồi, thành Đại Hoang này dù hoang phế mấy vạn năm thì cương quốc Nam Yến các ngươi cũng không có tư cách ở nơi này đòi thu lệ phí”.
“Vẫn là câu nói cũ, nếu bị ta phát hiện người cương quốc Nam Yến các ngươi còn dám thu phí vào thành, thì ta sẽ giết sạch”.
“Đây không phải thương lượng, mà là mệnh lệnh”.
Tần Ninh nói ra, tất cả im lặng.
Giả sử đây là những lời mà Yến Quy Phàm nói với Tần Ninh thì còn có thể tin được, dù gì Yến Quy Phàm cũng xếp hạng mười bảy trong bảng Thiên Anh, lại là người cương quốc Nam Yến.
Nhưng Tần Ninh chỉ là người của một đế quốc nho nhỏ, lấy đâu ra thực lực và nền tảng mà nói vậy với Yến Quy Phàm?
“Đúng là người có miệng lưỡi sắc bén, không sợ chết!”
Yến Lạc bước ra, lạnh lùng nói: “Xem ra cũng chẳng cần nói nhiều nữa”.
Yến Thanh Phong ôm cổ, không nói được một câu nào.
“Đồ khốn nạn!”
Yến Lạc phẫn nộ, bước ra, sát khi phừng phừng, xông về phía Tần Ninh.
“Ngươi cũng xứng đánh nhau với công tử à?”