“Xem ra, nó không muốn rời đi cùng các ngươi”.
Tần Ninh lại nói: “Các vị, thật ngại quá!”
Nghe vậy, sắc mặt Vân Sam trông rất khó coi.
“Vị huynh đệ này, ta chính là người của cương quốc Vân Hải…”
“Nghe không hiểu lời nói của ta sao?”
Tần Ninh lại nói: “Nhóc con này muốn đi theo ta, mời các ngươi đi mau”.
“Huynh đài, nếu đã như thế thì đừng trách ta ra tay không biết nặng nhẹ”.
Vân Sam lạnh lùng nói.
“Linh thú này đã được công tử Vân Chấn nhà ta yêu thích, công tử Vân Chấn là cảnh giới Linh Phách tầng 9, thiên chi kiêu tử, đứng thứ 7 trên bảng Thiên Anh. Ta nghĩ, ngươi nên biết, đắc tội với công tử nhà ta thì có hậu quả gì chứ?”
“Nói lắm quá”.
Tần Ninh lúc này mất kiên nhẫn nói: “Nhóc con, đợi ta đừng đi ra”.
Tần Ninh sải bước chân lên, xông ra chém giết.
Vân Sam lúc này cũng tức tối vô cùng.
Bị một thiếu niên coi thường như thế quả thật khiến người ta không thể bao dung nổi.
“Cảnh giới Linh Phách tầng 2?”
Thấy thực lực của Tần Ninh, Vân Sam lại cười giễu một tiếng.
“Vốn cho rằng ngươi là con hàng khó nhằn kiểu gì cơ, không ngờ chỉ là cảnh giới Linh Phách tầng 2 cũng dám giương oai diễu võ trước mặt ta?”
Vân Sam cười giễu một tiếng, rồi bước thẳng lên một bước, xông về phía Tần Ninh.
“Cút!”
Lúc này, Tần Ninh đứng nguyên tại chỗ, nhưng trong chớp mắt, đạp một chân xuống.
“Kim Sơn Đạp Đỉnh!”
Một chân giơ lên rồi đạp thẳng xuống.
Vân Sam chính là cảnh giới Linh Phách tầng 4, chính là một tiểu đội trưởng trong số các đệ tử tham gia thí luyện của cương quốc Vân Hải.
Cứ như vậy chết rồi?
Cảnh giới Linh Phách tầng 2, đạp chết cảnh giới Linh Phách tầng 4 chỉ trong một lần.
Nói ra ai tin?