Hôm nay đúng là quá mức chấn động.
“Nếu đã vậy thì chúc các vị vui vẻ!”
Tần Ninh vẫy tay: “Không còn gì nữa đâu, về đi!”
Nhóm người dần dần rời khỏi đây.
Tần Ninh lúc này ngồi yên vị trên đỉnh núi.
Ở chính giữa quảng trường đại điện của hoàng cung thượng quốc Cảnh Thiên, có một hồi mưa máu gió tanh xảy ra. Thế nhưng đỉnh núi cao ngàn trượng sừng sững kia cũng khiến người ta không thể nào quên được ngày hôm nay.
Một thiếu niên cầm kiếm, giáp, thân nhuốm máu, mặc giáp vàng, chém chết từng vị đế vương một.
Vậy là đã đủ để người ta nhớ kỹ!
Minh Ung lúc này hưng phấn không thôi, nắm chặt lấy cánh tay của con trai Minh Vũ.
“Con ngoan, con ngoan!”
Minh Ung kích động nói: “Lòng lôi kéo của con năm đó đã khiến đế quốc Bắc Minh chúng ta xảy ra những thay đổi kinh thiên động địa”.
Minh Vũ cũng đang hoàn toàn sửng sốt.
Nghĩ đến Tần Ninh của ngày xưa kiêu căng ngạo mạn, hắn ta chỉ cho rằng Tần Ninh kiêu ngạo vì thân phận đan sư của mình.
Nhưng hiện giờ thì nào phải như vậy?
Thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi này, lúc này, bây giờ, thật sự làm được những gì hắn nói. Ai hắn cũng dám giết, chuyện gì hắn cũng dám làm.
“Đại kế Bắc Minh có hy vọng rồi!”, Thiên Ám cũng kích động nói.
Thân là viện trưởng học viện Thiên Thần, ông ta cũng nghĩ giống hệt Minh Ung.
Khôi phục lại vinh quang của học viện Thiên Thần ngày xưa.
Mà hiện giờ mọi chuyện đã thay đổi theo hướng cực tốt.
Tất cả đều là nhờ có thiếu niên lãnh đạm, sát phạt quyết đoán tên Tần Ninh làm ra!
Nếu là nửa năm trước thì có ai dám tin?
Đồng thời, Thánh Minh Hoàng dẫn theo Thánh Thiên Viêm và Thẩm Thiên Trầm rời khỏi thượng quốc Cảnh Thiên.
Hắn ta mới phát hiện Thánh Minh Hoàng đang lạnh lùng nhìn mình.
“Thiên Viêm!”
“Có con!”, Thánh Thiên Viêm lập tức khom người.
“Có lẽ ta nên cân nhắc đến việc đổi sang một hoàng tử khác tham gia thí luyện người được chọn đấy, con nghĩ sao?”