Phong Thần Châu

Chương 231: Chương 231: Người là do ta giết




Nếu Dương Nguyên đã tự tìm đường chết vậy thì hắn cũng không cần thủ hạ lưu tình.

“Ngươi thả ra!”

Vân Thành Vũ lại hét lên: “Tiểu huynh đệ, ta không cần biết ngươi là ai. Hôm nay nếu ngươi không thả ra mà giết Dương Nguyên điện hạ thì chắc chắn ngươi sẽ chết. Không chỉ như vậy, ta có thể đảm bảo sẽ tìm người nhà, bạn bè của ngươi ở cùng trời cuối đất, giết sạch cửu tộc của ngươi!”

“Giết sạch cửu tộc?”

Tần Ninh chế giễu nói: “Tiểu quỷ, nếu không phải tổ tiên nhà ngươi còn một tia họa linh còn sống thì ta sớm đã diệt sạch hai nhà Vân Lam rồi, cút!”

Cút!

Chỉ là một thiếu niên cảnh giới Linh Đài mà dám bảo hắn ta cút!

Nếu không phải Dương Nguyên điện hạ đang ở trong tay gã đó thì Vân Thành Vũ hắn ta đã sớm giết chết người này.

“Ta lại cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, thả Dương Nguyên điện hạ ra, ta sẽ tha cho người nhà ngươi không chết, nếu không…”

Bụp…

Vân Thành Vũ vẫn chưa nói hết thì một tiếng bụp bỗng chốc vang lên.

Cái đầu của Dương Nguyên nổ tung như một quả dưa hấu.

Máu tươi văng vào đám người Văn sư đứng xung quanh đột nhiên khiến chúng hoàn toàn choáng váng.

Giết rồi!

Thật sự giết thẳng tay!

Lúc này Vân Thành Vũ chỉ cảm thấy tim hắn ta như muốn bay ra ngoài.

Xong đời rồi, đường đường là thất hoàng tử thượng quốc Linh Ương, em trai ruột của đương kim thái tử thượng quốc Linh Ương mà lại chết ở đế quốc Vân Lam.

Có lẽ, thượng quốc Linh Ương sắp phát điên rồi!

“Khốn nạn, giết hắn, giết hắn cho ta!”

“Dừng tay!”

Lúc này, một tiếng thét chợt vang lên.

Một bóng người lao tới.

Nhìn thấy người đó, sắc mặt Vân Thành Vũ mừng rỡ, vội vàng hét lên: “Tam ca!”

Bốp!

Một cái tát vang lên thanh thúy, người vừa xuất hiện kia vung thẳng tay tát lên mặt Vân Thành Vũ.

“Khốn nạn!”

Một tiếng quát mắng vang lên khiến Vân Thành Vũ hoàn toàn choáng váng.

“Thái tử điện hạ…”

Vân Thành Vũ nhìn Tam ca trước mặt, hoặc nói chính xác hơn là thái tử Vân Hiên.

Lúc này, hắn ta cảm thấy trước mắt như một người lạ, không hỏi rõ trắng đen đã vung ngay một cái tát lên mặt hắn ta.

Đây thật sự là Tam ca của mình sao?

“Im mồm!”

Vân Hiên lúc này trông vô cùng hung dữ, gằn giọng quát.

Sau đó, hắn ta nhìn Tần Ninh, chắp tay nói: “Khiến Tần công tử không vui rồi ạ. Cửu đệ của ta không biết nội tình nên mong Tần công tử tha tội”.

Ánh mắt Tần Ninh lạnh lẽo, nhìn Vân Hiên, hừ một tiếng, bàn tay siết chặt.

Bụp bụp bụp…

Trong chớp mắt, mấy người Văn sư, cao thủ cảnh giới Linh Luân đã nổ tung, hóa thành vũng máu.

“Người là do ta giết không liên quan gì đến đế quốc Vân Lam. Nếu thượng quốc Linh Ương truy hỏi thì bảo chúng tới học viện Thiên Thần, đế quốc Bắc Minh tìm ta!”

Tần Ninh vung tay, bước ra khỏi linh trận. Trong khoảnh khắc, cả linh trận bỗng nhiên biến mất, chỉ còn lại vũng máu lênh láng trên mặt đất.

Thất hoàng tử và mấy cao thủ cảnh giới Linh Luân mà lần này thượng quốc Linh Ương phái tới đã chết sạch.

Nhìn thấy cảnh tượng này, mí mắt Vân Hiên giật giật.

Gã này thật sự… không tính đến hậu quả!

Nhưng chuyện này thì tính thế nào đây!

Đưa mắt nhìn theo bóng lưng rời đi của Tần Ninh, Vân Hiên không khỏi cau mày.

“Tam ca, cứ để thằng nhãi đó chạy như thế à?”, Vân Thành Vũ khó mà bình tĩnh được, hét lên.

“Đệ im miệng”, Vân Thành Vũ lại một lần quở mắng: “Nếu không phải ta tới sớm một bước thì thằng nhãi đệ đã có kết cục như Dương Nguyên rồi”.

Cái gì?

Vân Thành Vũ hoang mang.

“Đừng nói nhiều, thu dọn thi thể của đám người Dương Nguyên đi, đặt vào trong quan tài gỗ, đưa tới thượng quốc Linh Ương. Còn nói thế nào thì bây giờ ta đi xin ý kiến phụ hoàng!”

Vân Hiên dứt lời rồi vội vàng rời đi.

Không thể chậm trễ, người chết chính là Dương Nguyên, thất hoàng tử của thượng quốc Linh Ương, mà còn là em trai ruột của thái tử thượng quốc Linh Ương, Dương Khởi Nguyên.

Nghe nói Dương Khởi Nguyên vô cùng yêu thương người em trai ruột này.

Nếu biết Dương Nguyên chết rồi thì không bốc hỏa lên mới lạ.

Nhưng kẻ giết người lại là Tần Ninh, Tần Ninh đấy!

Đây chính là nhân vật khiến phụ hoàng và chú hai, đến cả lão tổ nhà hắn ta cũng vô cùng kiêng nể.

Tuy hắn ta không biết rốt cuộc Tần Ninh có lai lịch gì, nhưng bây giờ, quả thật là khiến người ta khó bề tưởng tượng.

Thành Lam Vân, lúc này Tần Ninh đang trở về quán rượu mang theo một thân đầy sát khí.

Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi thấy vậy đều giật mình.

“Công tử, sao thế ạ?”

“Không có gì…”

Tần Ninh xua tay, nói: “Chỉ là vừa gặp mấy thứ nhức mắt nên thuận tay giết rồi”.

Tần Ninh nhìn hai người, nói: “Ta thấy đến giờ, trong cơ thể của hai cô, dược hiệu của quả Vân Trung Lam Yên đã hoàn toàn được khuếch tán, tiếp theo chỉ cần không ngừng thu nạp”.

“Cứ như vậy thì thực lực cảnh giới của các cô chắc chắn sẽ nâng cấp với biên độ lớn, vừa hay, chúng ta sẽ khởi hành trở về!”

“Vâng!”

Ông què nhanh chóng bắt đầu chuẩn bị.

Bốn người lên xe bò rời khỏi thành Lam Vân.

Lần này Tần Ninh tới, mục đích chủ yếu chính là hoàn thành nguyện vọng dưới đáy lòng của ông què.

Thuận tiện giải quyết những lo lắng của Vân Sương Nhi và lấy quả Vân Trung Lam Yên.

Bây giờ đã xong việc rồi, đã tới lúc hắn nên rời đi.

Xe bò từ từ rời khỏi thành Lam Vân, lần này Vân Sương Nhi đã hoàn toàn bĩnh tình.

Sau khi nói rõ với cha mẹ, sau này đi theo bên cạnh Tần Ninh thì tương lai vô cùng sáng láng.

Hỗn độn thể, tu hành Hỗn Độn Ngọc Thân quyết, quả là một ngày đi ngàn dặm.

Mà sức mạnh mà Tần Ninh thể hiện ra, khiến người ta khó bề tưởng tượng.

Đi theo Tần Ninh, có lẽ là quyết định lớn nhất cả đời này của cô ấy và có lẽ cũng là tốt nhất!

Bất kể thế nào thì lần này đã hoàn toàn giải quyết nỗi lo về sau của cô ấy.

Mà lúc này, Thiên Động Tiên cũng vô cùng thoải mái trong lòng.

Giải quyết được kẻ địch lâu năm, khiến tâm trạng của ông ta rất vui vẻ.

Còn về phần Diệp Viên Viên, vốn nàng đã sớm đi theo Tần Ninh, và cũng hiểu rõ, thủ đoạn của Tần Ninh đáng sợ đến mức nào.

Có lẽ, trong lòng Tần Ninh gần như không có cái gì gọi là nỗi sợ.

Mỗi lần, Tần Ninh luôn có thể làm ra những việc khiến người khác không thể tin nổi.

Tra tra…

Xe bò vừa rời khỏi thành Lam Vân thì một đám người nhanh chóng phi tới.

Hai người dẫn đầu chính là hoàng đế của đế quốc Vân Lam, Vân Khánh Tiêu và viện trưởng học viện Vân Lam, Vân Khánh Ngữ.

“Tần công tử!”

Hai người dừng lại trước xe bò, chắp tay nói: “Tần công tử, lần này rời đi, đế quốc Vân Lam ta phái người cùng đi để đảm bảo an toàn cho Tần công tử!”

“Nhị đệ, đệ đi cùng Tần công tử trở về đế quốc Bắc Minh nhé!”

Lời này vừa nói ra, Vân Sương Nhi chợt giật mình.

Chú hai Vân Khánh Ngữ chính là cao thủ cảnh giới Địa Võ, chính là viện trưởng của học viện Vân Lam mà phụ hoàng lại phái ông ta đi cùng!

“Không cần đâu!”

Tần Ninh xua tay nói: “Ý tốt thì ta xin nhận, nhưng có ông què ở đây rồi thì không có nguy hiểm gì cả”.

Lời này vừa dứt thì Tần Ninh trong xe cũng chợt ngừng lại một lát, rồi vung tay, đàn Phù Diêu và sáo Linh Diên hiện lên trong tay.

“Ta đã giết Dương Nguyên rồi. Ta nghĩ người của thượng quốc Linh Ương sẽ tới tìm ta, nhưng người lại chết ở đế quốc Vân Lam nên ta cũng không muốn gây phiền phức cho các người!”

Tần Ninh từ từ nói: “Đàn Phù Diêu và sáo Linh Diên này tạm thời giao cho đế quốc Vân Lam các ông bảo quản, nếu có hai linh khí này thì thượng quốc Linh Ương dù có phẫn nộ tới đâu thì cũng không ra tay với các ông!”

Cái gì!

Nghe lời nói này, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ở bên cạnh cũng sững người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.