Phong Thần Châu

Chương 275: Chương 275: Núi Bắc Uyên




Tiểu tổ tông Tần Ninh lại không sợ trời không sợ đất nữa rồi.

Nhưng lần này thì khác.

Lần trước chém giết Vô Song Vương của đế quốc Vô song là đã hoàn toàn gây thù với đế quốc Vô Song rồi.

Lần này lại là năm đại đế quốc.

Mà mỗi một đế quốc đều không hề yếu hơn đế quốc Vân Lam.

Thậm chí hai đế quốc Vân Dương và Thương Nghiễm gộp lại còn mạnh hơn đế quốc Vân Lam.

Phạm Đông Lưu kia cũng sững sờ, không ngờ rằng một thiếu niên lại có thể nói ra những lời ngang ngược đến vậy.

Phạm Đông Lưu hừ lạnh nói: “Nhóc con, ngươi không sợ chết đúng không”.

Lão ta nói xong liền vung tay ra đánh về phía Tần Ninh.

“Hỗn láo!”

Ông què lúc này bước ra đánh lại.

Bốp...

Trong nháy mắt, tiếng đánh nhau vang lên.

Ông què đấm ra, hai người va chạm.

Sắc mặt Phạm Đông Lưu kia liền biến đổi, vội vã lùi về sau.

“Giết!”, Tần Ninh nói.

Ông què không còn do dự nữa mà đuổi theo, kiếm máu Sinh Tử chém ra.

Kiếm máu Sinh Tử hấp thụ sát khí hàng chục ngàn năm, huyết khí nồng đậm đến cực điểm. Năm đó, số người chết dưới kiếm này thật sự là đếm không xuể.

Kiếm này giết ra, huyết khí và sát khí bay đầy trời. Một tiếng phập vang lên, cơ thể của Phạm Đông Lưu kia chia làm đôi, máu tươi chảy tràn trề.

Giây phút ấy, tất cả mọi người đều cảm nhận được một vị máu tanh.

Tần Ninh chậm rãi nói: “Muốn chiếm núi Bắc Uyên? Nếu thế thì cũng là Tần Ninh ta chiếm, các ngươi là cái gì mà đòi chặn ta ở đây?”

Tần Ninh quét mắt nhìn nhóm người, nói tiếp: “Kẻ nào muốn chặn ta nữa thì đứng ra xem nào”.

Lời này nói ra, tất cả đều á khẩu.

Ông què có thực lực Địa Võ tầng hai, ở các đế quốc thì có thể nói là sự tồn tại đỉnh cấp, ai dám không nghe theo?

Tần Ninh quét mắt, phất tay nói: “Chúng ta lên núi đi, để ta xem đám đế quốc này có tư cách gì!”

Mấy kẻ được đế quốc phái đến trông chừng lúc này không dám nói gì nữa.

Phạm Đông Lưu chính là quốc sư của đế quốc Đông Giang, tu vi cảnh giới Linh Phách tầng chín, thực lực thâm hậu, nhưng đối mặt với cảnh giới Địa Võ thì Linh Phách tầng chín không là gì cả.

Tần Ninh dẫn đoàn người lên núi, người của năm đại đế quốc lúc này không thể không tránh đường.

Khi nhóm Tần Ninh lên đỉnh núi thì bọn họ mới thở phào một hơi.

“Thằng đó chết chắc rồi, giết chết quốc sư Phạm Đông Lưu, đế quốc Đông Giang sẽ tha cho hắn chắc?”

“Đừng nói là đế quốc Đông Giang. Lần này cả năm đại đế quốc liên thủ muốn tìm ra bí mật của núi Bắc Uyên, thằng nhãi đó xông thẳng vào chắc chắn là tự tìm cái chết”.

“Đúng vậy, đế quốc Thương Nghiễm chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu”.

Nhóm người lúc này bàn tán sôi nổi.

Tần Ninh lại chẳng quan tâm mà đi thẳng lên núi.

Nhìn sang Minh Ung và Thiên Ám ở bên cạnh, Tần Ninh quát: “Thấy gì chưa? Đây chính là cá lớn nuốt cá bé, tổ thượng của hai người các ông đã từng kiêu ngạo thế nào? Nếu chúng mà biết con cháu sau này bị người ta bắt nạt thì chẳng phải sẽ tức chết hay sao?”

“Bí mật của nhà mình bị người ta tiến vào tùy ý thì thôi đi, giờ đến cả bảo bối ẩn giấu cũng bị chúng chặn mất không cho vào”.

Tần Ninh dường như đã hơi tức giận.

Minh Ung và Thiên Ám lúc này chỉ biết cười nịnh, gật đầu.

Theo lời Tần Ninh nói, trên đời này dường như không có ai là hắn không giết được và không dám giết cả.

Suốt cả quãng đường, Tần Ninh không nói năng gì cả, những người khác cũng không dám lên tiếng, cẩn thận thăm dò tứ phía.

Dần dần, cả nhóm người đã tiến vào khu vực mây mù che phủ.

Nhưng lúc này, cảnh tượng phía trước khiến bọn họ hơi sửng sốt.

Xuyên qua làn mây mù, vốn tưởng là đỉnh núi, ai ngờ, trước mặt bọn họ lại là bình địa.

Phảng phất như nửa trên của ngọn núi đã bị người ta chém mất không còn chút gì.

Nhưng nơi này nhìn rộng những hàng chục ngàn mét, nhìn ra từng tòa cung điện cũ nát.

Nơi này thật kỳ lạ!

“Điện Bắc Uyên!”

Nhìn tòa cung điện cũ nát đó, Tần Ninh thở dài.

Cảnh còn người mất!

Tần Ninh bước ra, đứng ở chỗ phế tích, nhìn ra tứ phía.

Đám người Minh Ung và Thiên Ám lúc này thì cẩn thận đi sau.

Tần Ninh của hiện tại đang không hề vui, nếu làm vị tiểu tổ tông này tức giận thì bọn họ sẽ không được yên thân đâu.

Mạnh mẽ như Vân Khánh Tiêu và Vân Khánh Ngữ của đế quốc Vân Lam còn phải nghe lệnh Tần Ninh, thì bọn họ cũng không cần phải nói nữa.

Bốn cường giả cảnh giới Địa Võ đứng bên cạnh Tần Ninh, cẩn thận phòng bị tứ phía.

“Aaaaaaaaa...”

Khi bốn người đang nhìn quanh, cẩn thận từng bước thì có tiếng thét thảm vang lên.

Một hộ vệ lúc này sắc mặt trắng bệch, đầu ngón tay khẽ run rẩy.

Ngón tay của hộ vệ đó đang hóa đen, tốc độ còn cực nhanh.

“Cắt tay của hắn ta đi”, Tần Ninh lập tức nói.

Thiên Ám bước qua chém thẳng.

Một tiếng phập vang lên, bàn tay của hộ vệ đó bị chặt mất, sắc mặt trắng bệch.

Mà tay hắn ta đã bị ăn mòn, tốc độ nhanh vô cùng.

“Không muốn chết thì đừng có dại mà động vào bất kỳ thứ gì”.

Tần Ninh bình tĩnh nói: “Đừng nghĩ đây là nơi hoang phế mà khinh thường, không cẩn thận đây sẽ là nơi chôn thây của các ngươi đó”.

Tần Ninh nói xong, tất cả đều không dám mạo hiểm.

Sau đó, hắn nhìn sang tứ phía.

Trên đỉnh núi này, mảnh bình địa cực lớn có những tòa cung điện hoang phế, vốn nhìn không ra sự kỳ lạ nào.

Nhưng vì tên hộ vệ ban nãy sờ linh tinh khiến một bàn tay bị đứt, đám người chỉ dám đi theo Tần Ninh không dám cử động nhiều.

“Đó là cái gì?”

Có một người thốt lên, chỉ sang một phía.

Cách bọn họ mười mấy mét, có mười cỗ thi thể nằm ngang dọc, nhìn rất khủng bộ, thê thảm vô cùng.

“Đây là... tướng quân Tiễn Hạ của đế quốc Đại Tiễn, cảnh giới Linh Phách tầng bảy, thế mà lại chết ở đây...”, Vân Khánh Tiêu không kìm được mà nói.

Một cao thủ cảnh giới Linh Phách tầng bảy lại chết ở đây, thật sự không dám tin.

Nhìn mười mấy thi thể ở đó, Tần Ninh cũng chẳng thấy lạ.

Đừng nói là cảnh giới Linh Phách, dù là cảnh giới Địa Võ chết cũng không lạ.

Bọn họ không dừng lại lâu mà tiếp tục đi về phía trước.

“Chạy mau, chạy mau!”

“Aaaaa, đây đúng là địa ngục!”

Rốt cuộc đây là nơi nào mà đáng sợ thế?

“Nơi này là địa ngục sao?”, Vân Sương Nhi không khỏi run rẩy nói.

“Không phải địa ngục, mà là thiên đường”, Tần Ninh cười không nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.