Lần này quả thật là mất mặt đến độ quê một cục rồi!
Nhưng bây giờ, chúng lại không có kế sách gì vẹn toàn, kỹ thuật không bằng người ta, không có trưởng bối chống lưng thì chỉ đành chịu sự nhục nhã này.
“Ngồi nghiêm chỉnh cấm động đậy!”
Tần Ninh nhìn 3 tên kia, chẳng vui vẻ gì mà nói: “Kẻ nào dám nhúc nhích thì ta sẽ giết kẻ đó, muốn chạy thì cứ thử xem”.
Yến Quy Phàm, Yến Quy Lộ và Yến Bình Sinh lúc này mặt mũi đỏ bừng, một câu cũng không dám nói.
Gã này giết thẳng tay Yến Lạc, chứng tỏ là không thèm quan tâm tới điều gì.
Căn bản không kiêng dè thực lực lớn mạnh phía sau của cương quốc Nam Yến.
Hắn là một kẻ liều lĩnh!
Tần Ninh xoay lại nhìn Vân Sương Nhi, bắt mạch, rồi khẽ cau mày lại.
Sau đó, hắn ôm Vân Sương Nhi vào lòng.
“Công tử, ta không sao…”, khuôn mặt xinh đẹp của Vân Sương Nhi đỏ lên nói.
“Không sao? Vẫn chưa giải độc thì sao có thể không sao chứ?”
Tần Ninh không vui trừng Vân Sương Nhi, rồi nhìn về đám Yến Quy Phàm.
“Yến Bình Sinh, ngươi đi tìm lộ phù dung, lá thiết phiến, rễ bạch ngân, quả bồ đề tím…”
Tần Ninh nói một hơi mười mấy loại dược liệu, khiến Yến Bình Sinh choáng váng.
“Ngây ra đấy làm gì? Đi đi!”
“Ồ ồ, được, ta đi, ta đi!”
Yến Bình Sinh đứng phắt dậy, vội vàng rời đi.
“Khoan đã!”
Tần Ninh lại lên tiếng nói: “Nhớ kỹ lời ta, nếu ngươi dám chạy thì ta đảm bảo sẽ bắt ngươi thu dọn thi thể của hai tên kia, sau đó ta sẽ giúp ngươi dọn xác”.
“Không chạy, không chạy”.
Yến Bình Sinh lúc này tái mét mặt, vội vàng đem theo mấy người rời đi.
Tần Ninh này lớn lối quá nhỉ.
Nhưng bây giờ, đám người Yến Quy Phàm nào dám không nghe lời Tần Ninh.
Cảnh giới Linh Phách tầng 5 mà đánh cho 3 tên cảnh giới Linh Phách tầng 9 không có cách nào đánh trả, thậm chí còn giết chết. Loại sức mạnh này, ai mà so được?
Bây giờ, ai coi Tần Ninh chỉ là cảnh giới Linh Phách tầng 5 đó mới là kẻ ngu!