Ánh sáng quanh rùa đá chuyển động, hóa thành màu vàng, há mồm nói: “Lão hủ cũng là lo lắng mấy tên nhóc con đó không hiểu chuyện, làm Đại Đế không vui”.
“Ta kinh khủng vậy sao hả...”
Lão U Quỷ mỉm cười, không nói.
Không kinh khủng?
Lão ta đã tận mắt chứng kiến, năm đó, trong trận chiến Phần Ma, một mình Tần Ninh chém giết bao nhiêu là ma đầu. Hình ảnh ấy đến giờ tưởng tượng lại vẫn còn thấy run.
Mà cùng lúc đó, Lâm Thiên Nhai dẫn theo Hứa Thanh Phong, Tần Triết và Lâm Vi Vũ đi về Kiếm Các.
“Các chủ, lời hứa hẹn của một tên nhóc miệng còn hôi sữa như thế, đổi lấy ba tông môn lớn, sao ngài có thể đồng ý vậy ạ?”
Hứa Thanh Phong lúc này lo lắng không thôi.
“Ồ, vậy ngươi nghĩ xem ta nên làm gì?”, Lâm Thiên Nhai mỉm cười nói.
“Điên cuồng như vậy, thì nên giết mới phải!”, lúc này sát cơ của Hứa Thanh Phong chuyển động, cả người lạnh lẽo.
“Giết hắn?”
Lâm Thiên Nhai mỉm cười, gật đầu: “Được, giờ ngươi đi giết hắn đi”.
Nghe vậy, Hứa Thanh Phong cũng ngẩn ra.
Đúng nhỉ, giết thế nào?
U Động Thiên kia hạ quyết tâm bảo vệ Tần Ninh, người bên ngoài sao mà giết nổi?
“Dù là vậy, ngài cũng không thể trao đổi như thế được!”, Hứa Thanh Phong không thể chấp nhận nổi, lãnh thổ của ba tông môn lớn đổi lấy một lời hứa của Tần Ninh.
Thật sự không đáng chút nào!
“Chưa chắc đã không đáng đâu!”
Lâm Thiên Nhai lạnh nhạt nói: “U Động Thiên cung kính với Tần Ninh như thế, ông ta là người ngu sao?”
“Tần Ninh này nhất định bất phàm, hơn nữa...”
Lâm Thiên Nhai im lặng một lúc, không nói ra nữa.
Hơn nữa, ông già họ Vệ kia thâm tàng bất lộ, ông ta nhìn không thấu.
“Cha, kiếm Âm Càn kia rốt cuộc là sao vậy ạ?”, Lâm Vi Vũ tò mò không thôi, cuối cùng vẫn hỏi.
“Chuyện này nói ra thì cũng là một chuyện xấu của Kiếm Các ta năm đó, nhưng đã bị che đậy lại”.
Nghe cha nói vậy, Lâm Vi Vũ càng tò mò hơn.
“Trong Kiếm Các ta có một khu mộ kiếm, chắc mọi người đều biết?”