Những kẻ này, hoàn toàn không hiểu rõ tình hình.
“Kiếm chém!”
Một kiếm vung ra, bóng hình rồng xanh vọt tới.
Uy lực mạnh mẽ cuồn cuộn không ngừng.
Phụt phụt phụt…
Nhưng chỉ cần là kẻ lại gần bóng rồng xanh thì toàn bộ sẽ bị ánh kiếm quét qua, thân thể nổ tung, máu tươi nhuộm đỏ bầu trời.
Cảnh giới Thiên Võ 1 biến tới giờ này cũng chỉ là hạng tép riu.
Lúc này, những người khác đã hoàn toàn hoảng loạn.
Không thể chiến đấu được với người này!
Tần Ninh rốt cuộc là còn chống đỡ được bao lâu nữa thì không ai biết.
Nhưng chỉ cần hắn chưa ngã thì kẻ nào xông đến, kẻ đó chết.
Cứ như vậy, chỉ còn lại vài tên cảnh giới Thiên Võ nhát chết không dám có bất kỳ hành động nào.
“Ai còn bảo vệ được ngươi nữa?”
Tần Ninh cười khẩy rồi bước ra.
Sắc mặt của mọi người đều trở nên khó coi.
Người này, quá khủng khiếp.
“Không!”
Lúc này, Cảnh Khoát đã vô cùng kinh hoàng.
Tần Ninh này điên rồi. Nhưng lão ta không điên, lão ta không muốn chết ở đây.
“Láo xược!”
Một tiếng gầm vang lên.
Bỗng nhiên, 3 bóng người lướt gió mà tới.
Một người trong đó mặc áo bào đen, sắc mặt nghiêm nghị, bàn tay ra chiêu, Cảnh Khoát không hề phản kháng mà bị bắt đi, tránh được đòn tấn công của Tần Ninh.
Lúc này, Cảnh Khoát như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng hô lên.