“Trục hồi!”
Tay trái ra chiêu, trục Bạch Hổ hóa thành một cái khiên xuất hiện trong tay Tần Ninh.
“Lông rơi!”
Soạt soạt soạt, lông Chu Tước hóa thành một áo khoác ngoài màu đỏ lửa rơi xuống lưng Tần Ninh.
“Mai phủ!”
Lời vừa nói ra, mai Huyền Vũ hóa thành một chiến giáp màu vàng kim, phủ lên bề mặt cơ thể Tần Ninh.
Nhưng trong khoảnh khắc, tay phải Tần Ninh cầm kiếm, tay trái giơ khiên, thân mang chiến giáp, lưng khoác áo choàng sừng sững đứng đó.
“Ta nói rồi. Hôm nay là ngày thượng quốc Cảnh Thiên, thượng quốc Đại Minh bị diệt vong. Không kẻ nào có thể thay đổi được điều đó!”
Tần Ninh vừa dứt lời thì xông thẳng ra chém giết.
Vào thời khắc này, hắn dường như trở thành Cửu Thiên chiến thần, ngạo nghễ quần hùng.
Một uy phong đè ép không lời, dần lan tràn tới tất cả mọi người đang có mặt ở hiện trường.
“Thương Hư, ông còn ngây ra đó làm gì?”, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lo lắng không thôi, vội vàng lên tiếng.
“Ta? Ta cần làm gì?”, Thương Hư nhìn lại hai cô, ngạc nhiên hỏi.
“Giúp công tử đi chứ!”
Diệp Viên Viên thúc giục: “21 tên vô địch cảnh giới Thiên Võ, chỉ một mình công tử thì chống đỡ thế nào?”
Nghe vậy, Thương Hư lại khẽ lắc đầu.
“Công tử nói rồi, bảo ta im miệng, cút đi, vậy thì ta không thể thò tay vào”.
“Đến lúc nào rồi mà ông còn tính toán những điều đó, công tử vì cái chết của Tần Hâm Hâm mà chịu đả kích, bây giờ không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa rồi”.
“Lẽ nào ông nhìn công tử đi vào đường chết sao?”
Tự mình ra tay?
Nhưng đó là đối diện với 21 tên vô địch cảnh giới Thiên Võ đó?
Bụp…
Mà đúng lúc này, trên trời cao vang lên một tiếng nổ. Đột nhiên, chỉ thấy một bóng người bị kiếm chém xuống, toàn thân máu chảy không ngừng, rơi xuống mặt đất tạo ra một tiếng ầm ầm.