Phong Thần Châu

Chương 344: Chương 344: Tuấn tú phi phàm.  




Không lâu sau, mấy người xuất hiện bên ngoài Thánh Đan các.

Lúc này, trong đại sảnh tầng 1 Thánh Đan các, bên trong bên ngoài có nhiều người tới lui.

Mà ở trong cùng, trên một đấu trường, có hai thanh niên đang hiên ngang đứng đó.

Một người trong đó, mặc quần áo màu xanh, tóc dài búi sau đầu, dung mạo thanh tú, khiến người ta nhìn cũng cảm thấy vô cùng thoải mái.

Tuấn tú phi phàm.

Mà người kia thì có vẻ hơi gầy, dáng người cao, đôi mắt phương thật sự mê người, cũng là một thanh niên điển trai.

“Thiên Sa Mạc, lâu rồi không gặp!”, thanh niên tuấn tú kia cười nhạt nói: “Lần cuối ta và huynh so tài luyện đan, hình như là 5 năm trước nhỉ?”

Nghe vậy, mọi người đều sững sờ. Hóa ra, Thiên Sa Mạc và tiểu đan thần đã từng so tài luyện đan.

Thiên Sa Mạc cười thản nhiên: “Quả thực là như vậy, năm đó, ta thắng sát nút. Không biết năm năm rồi, đan thuật của huynh đã đạt tới trình độ nào rồi?”

“Cũng có thể luyện chế ra linh đan tứ phẩm, có lẽ còn kém huynh một chút!”

Nghe vậy, Thiên Sa Mạc thản nhiên cười nói: “Đã như thế thì phải ra chiêu để biết trình độ thật sự thế nào thôi, cuộc thi bắt đầu!”

“Được!”

Lúc này hai người đi tới hai bên đấu trường.

Thiên Sa Mạc cười lạnh nói: “Lần này, chúng ta so sài đan thuật, linh đan lựa chọn cũng là linh đan hạ đẳng tứ phẩm mà chúng ta khá quen thuộc, Thanh Phách đan!”

“Thanh Phách đan, có uy lực khôi phục thần phách với võ giả cảnh giới Linh phách, công hiệu cực mạnh, nhưng nếu linh dược có nhiều tạp chất thì dược hiệu của linh đan không chỉ bị hạn chế nhiều mà còn biến thành đan độc!”

Thiên Sa Mạc nói rất chi tiết: “Thẩm huynh, đã chuẩn bị xong chưa?”

“Mời!”

Hai người đi về lò luyện đan phía trước.

Để bảo đảm cuộc so tài về đan thuật là chính xác nên lò luyện đan, dược liệu sử dụng đều được lựa chọn đồng nhất.

Lúc này, mọi người đứng 4 phía, vây quanh đấu trường, trông vô cùng hứng khởi.

Cuộc đấu giữa thiên tài và thiên tài luôn dễ dàng thu hút tầm mắt của mọi người.

“Công tử Thẩm Văn Hiên vốn là thiếu trưởng tộc của Thẩm gia, thiên phú xuất chúng, lại là linh đan sư tứ phẩm, thật khiến người ta ngưỡng mộ”.

“Ai nói không phải chứ, Thẩm gia là đệ nhất thế gia của thượng quốc Thánh Nguyệt, Thẩm Văn Hiên lại không có bộ dạng kênh kiệu của công tử mà trái lại siêng năng học tập, là hình mẫu của thế hệ ta!”

Ông què chậm rãi nói: “Hai người này, quả thật là xứng đáng với cái danh thiên tài!”

Tần Ninh không nói nhiều, chỉ yên lặng đứng xem.

Thời gian trôi qua từng chút, trận so tài của Thẩm Văn Hiên và Thạch Sa Mạc cũng dần đến hồi kết.

Hương thơm của đan dược cũng bay ra lan khắp nơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.