“Thằng nhóc này có 10 tấm lệnh bài trong tay, ta một tấm, Lưu Nghệ Khắc, Hàm Diễm mỗi người một tấm, huynh thêm một tấm thì cũng chỉ mới bốn tấm”.
“Không bằng…”
Dục Thanh Viễn liếc mắt nhìn Tần Ninh, cười lạnh nói: “Cướp luôn đi, thế nào?”
“Như thế, người dưới trướng chúng ta cũng có thể phân chia 6 tấm”.
“Lục huynh, huynh nên biét, 6 tấm lệnh bài đại biểu cho tương lai, trong mỗi quốc gia của chúng ta có thể xuất hiện 6 nhân vật cự phách vượt qua cảnh giới Thiên Võ. Đối với thượng quốc chúng ta mà nói thì có giá trị phi phàm”.
Dục Thanh Viễn vừa nói ra câu này thì đám bọn chúng chợt hiểu ra.
Bọn chúng có thể đổi cũng thì nhiều nhất cũng chỉ đổi được 4 tấm.
Nhưng nếu cướp hết thì sẽ được 10 tấm trong tay.
Lục Thính Phong nghe vậy thì sắc mặt khó xử.
“Tại sao các ngươi lại như thế?”
Lục Tử Yên trách mắng nói: “Tần Ninh không dễ gì mới lấy được lệnh bài, ta thông báo cho các ngươi, là vì có mối quan hệ tốt với các ngươi, tại sao các ngươi lại muốn cướp đoạt tranh giành?”
“Tử Yên muội muội, đừng tức giận!”
Hàm Diễm lúc này cũng cười nói: “Trên góc độ của chúng ta mà nói thì dốc toàn lực cũng nhiều nhất chỉ đổi được 4 tấm. Nhưng nếu lấy được hết thì lại có thêm 6 tấm. Huống hồ, còn có lệnh bài của Xích Vân tông”.
“Hơn nữa, như muội nói thì vị Tần huynh đệ có cách riêng để tìm những lệnh bài này, thiếu 10 lệnh bài cũng không nhiều nhặn gì, đúng không?”
“Hắn có thể tiếp tục tìm kiếm”.
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Dục Thanh Viễn chợt sáng lên, nhìn Tần Ninh dường như nhìn thấy kho báu.
Dục Thanh Viễn đập mạnh tay một cái, nói: “Đúng vậy, hắn còn có thể tiếp tục tìm!”
Dục Thanh Viễn nói ra lời này, Hàm Diễm, Lưu Nghệ Khắc cũng sáng trưng hai mắt.
“Đúng vậy, đúng vậy!”
Lục Thính Phong lại cau mày.