Phong Thần Châu

Chương 767: Chương 767: Vị Đại Đế này giờ mới thấy sợ phiền phức đấy.




Lão Vệ cười khà khà: “Không ngờ năm đó Đại Đế lại cứu lão cáo già đó, chẳng lẽ là ý của tôn giả Thanh Vân sao ạ?” Lão Vệ hiểu được, bản thể của rùa thần chính là rùa Huyền Minh Kim giáp, nhưng lúc này, hồn phách bên trong nó lại là một người khác. Năm đó trong Cửu U đại lục, Cửu U Đại Đế chính là thần, là sự tồn tại không gì không thể. Dù là bốn tông môn lớn, là những cổ gia, cổ quốc hay là những thế lực khác, lão bất tử gì đó, thấy Đại Đế còn phải cung kính chào, ba quỳ chín lạy. Mặc dù bọn họ có truyền thừa lâu đời, bên trong tông môn không chỉ có tông chủ, các chủ, trưởng tộc như vẻ bề ngoài, nhưng mấy lão bất tử kia cũng phải cung kính đối đãi với Đại Đế. Không có lí do nào khác, vì Tần Ninh khi đó là Cửu U Đại Đế, là chúa tể của Cửu U đại lục! “Lão quỷ U Phần Thiên năm đó cầu xin ta khắp chốn, ta không cứu lão ta thì lão ta sẽ chết, như vậy cũng sẽ không có U Minh Tông của bây giờ nữa”.
“Mặc dù cũng chẳng ảnh hưởng gì đến ta, nhưng vùng đất Cửu U phát sinh ra chuyện lớn lại là chuyện ta không muốn nhìn thấy”. “Giải quyết được những phiền phức đó, ta cũng tiện tay giúp lão ta sống sót, mà đến hôm nay cũng coi như đỡ chút rắc rối. Lão quỷ đó còn sống cũng tốt, Tiểu Phi đi vào U Minh Tông, mấy lão cổ hủ kia mà không dạy dỗ con bé cho tốt thì ta cũng đỡ phải nhúng tay vào”. “Đến lúc ấy cho lão U Quỷ ra mặt, xem sắc mặt của đám đồ tử đồ tôn của lão ta”. Lão Vệ nghe vậy thì cười khổ. Vị Đại Đế này giờ mới thấy sợ phiền phức đấy. “Giờ xem ra không chỉ có chuyện bên trong Cửu U đại lục mà người từ đại lục khác cũng đến nhúng tay nhúng chân vào đấy!” Tần Ninh cười nói: “Mấy người bạn cũ kia không biết có còn sống hay không, ta khá là nhớ chúng đấy!” Nghe vậy, lão Vệ cười khổ. Xem ra, vị Đại Đế này đang tức giận không ít. Chỉ e là mấy người kia phải chịu khổ rồi. “Tần công... Tần tông chủ!” Lý Dương Chiêu lúc này xuất hiện, chắp tay về phía Tần Ninh, nói: “Đệ tử đã triệu tập xong các đệ tử khác rồi ạ, tông chủ có thể bắt đầu kế thừa đại vị!” “Ừ!” “Tông chủ, đây chính là đồ nhi của lão hủ, tên là Tống Đại Hải, một trong năm đại đệ tử, cảnh giới Địa Võ tầng hai”. Lý Dương Chiêu chắp tay nói: “Tống Đại Hải cũng nhanh nhẹn, có chuyện gì tông chủ có thể sai sử hắn ta”. “Cũng được!” Tần Ninh hiểu được, vì lão U Quỷ thức tỉnh, đám Lý Dương Chiêu đã sợ hắn. Bọn họ cũng muốn Thanh Vân tông hưng thịnh, rùa thần sống lại, đây là di huấn của lão tổ, bọn họ không dám làm trái, nên chấp nhận hắn là tông chủ. Nếu đã vậy thì cũng phải nghĩ biện pháp bảo đảm cho địa vị của mình. Lý Dương Chiêu này đưa Tống Đại Hải đến bên cạnh hắn cũng là có tính toán của riêng mình. Nhưng hắn cũng vui vẻ nhận lấy, dù sao Thanh Vân tông cũng có gần ngàn người, vẫn có rắc rối, có người hiểu biết tình hình ở bên cạnh vẫn tiện hơn. “Đệ tử Tống Đại Hải bái kiến tông chủ”. Tống Đại Hải mặc áo xám, nhìn có vẻ đàng hoàng, nhưng trở thành một trong năm đại đệ tử của Thanh Vân tông thì cũng là có tài năng.
“Đi thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.