Phóng Thanh Ca Xướng

Chương 17: Chương 17




Thời gian bận bịu một tháng rất nhanh liền đi qua, bản thân Lý Thanh Lãng cũng không thể tin được mình dưới sự bám dính gắt gao của Hoa Ninh Tường cư nhiên có thể cùng anh hoàn thành viết lời cho năm ca khúc, này là sự tình trong quá khứ cậu có nằm mơ cũng không dám nghĩ.

Sáng tác một album thuộc về chỉ hai người bọn họ, mỗi một lần nghĩ đến điều này, Lý Thanh Lãng liền cảm giác mình tràn đầy động lực. Mấy ngày trước nhận được điện thoại của người bạn tốt Vu Chấn, cậu cảm thấy có chút áy náy, dù sao từ khi bắt đầu tham gia Phóng thanh ca xướng, cậu và hắn cũng không thường liên lạc với nhau, cho nên lần này, Lý Thanh Lãng chủ động mời Vu Chấn ăn cơm, mà địa điểm…cậu do dự rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định ở nhà mời khách.

Nói cho chính xác, thì là nhà của cậu và Hoa Ninh Tường.

Đối với chuyện này, anh cũng không hề phản đối.

Thời điểm Vu Chấn nhìn thấy người mỉm cười giúp mình mở cửa, trước mắt là một Hoa Ninh Tường sống sờ sờ, hắn suýt chút nữa hít thở không được mà ngất đi.

“A a a! Lý Thanh Lãng, em tại sao lại không nói cho anh biết hôm nay Hoa Ninh Tường cũng ở đây chứ, sớm biết vậy đã mang theo tất cả album ở nhà để anh ta kí tên rồi!”(EDITOR: CHỖ NÀY KHÔNG HIỂU SAO VU CHẤN LẠI KÍCH ĐỘNG NHƯ THẾ, ╮(╯▽╰)╭ RÕ RÀNG ĐÃ GẶP LÚC ĂN TÂN GIA CỦA LÝ THANH LÃNG RỒI MÀ TA ╮(╯3╰)╭)

Xung phong nhận việc đi vào hỗ trợ, Vu Chấn đóng lại cửa phòng bếp cầm tay Lý Thanh Lãng dùng sức lay lay.

Cậu cười nói “Yên tâm đi, anh có thể đến đây nhờ anh ấy kí tên bất cứ lúc nào”

Nghe được câu này, tâm tình kích động của Vu Chấn rốt cuộc bình tĩnh trở lại, bắt đầu cùng Lý Thanh Lãng tán gẫu, giúp làm cơm. Qua rất lâu sau đó, Vu Chấn mới có chút không dám xác định hỏi “Thanh Lãng, vừa nãy anh đi toilet, nhìn thấy hai cái cốc xúc miệng giống nhau như đúc”

Lý Thanh Lãng đương nhiên biết Vu Chấn ám chỉ cái gì, này là lúc trước có một hôm Hoa Ninh Tường độ nhiên nảy sinh ý định đem tất cả đồ rửa mặt của hai người đổi thành cùng một bộ, chỉ có màu sắc là khác nhau.

Cậu xoay đầu nhìn Vu Chấn khẽ mỉm cười “Anh cảm thấy thế nào?”

“Hai người…không chỉ đơn giản là quan hệ sếp cùng nhân viên?”

“Ừm, em đã gặp cha mẹ anh ấy”

Đối với thái độ thản nhiên như vậy của cậu, hắn ngược lại không biết phải nói cái gì.

Lý Thanh Lãng với tay lấy giá múc cơm, đem nó xắn xuống, lúc này mới quay lại nói với Vu Chấn “Nhiều năm qua, anh là người duy nhất mà em có thể xem là bạn tốt, cho nên em không muốn giấu anh”

Vu Chấn nhìn Lý Thanh Lãng, tuy rằng người trước mặt bộ dạng thoải mái, nhưng dù sao cũng là bạn bè, Vu Chấn rất dễ dàng nhận ra trong mắt cậu một tia căng thẳng không dễ phát giác, có lẽ sự chúc phúc của mình đối với em ấy mà nói là rất quan trọng đi, Vu Chấn không thể không nghĩ vậy.

“Hai người quen biết cũng chưa tới một năm, em làm sao có thể xác định anh ta là nửa kia của mình? Thanh Lãng, con đường này không dễ đi, đặc biệt hai người còn là minh tinh, anh không muốn tương lai nhìn thấy em hối hận”

Nghe được hắn nói như vậy, cậu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, ít nhất không phải là mắng chửi hay kịch liệt phản đối, thật may.

Lý Thanh Lãng dựa vào tường suy nghĩ một chút rồi nói “Nếu như một năm trước anh nói em có thể ở cùng một chỗ với Hoa Ninh Tường, em nhất định sẽ không tin. Kỳ thực suy xét kĩ lại, giữa tụi em tựa hồ không có tình cảm khắc cốt ghi tâm nhiều đến vậy, thế nhưng vừa vặn đó lại là ước nguyện của em, chỉ cần anh ấy yêu em, em yêu anh ấy, cứ như vậy ở bên nhau như một lẽ tự nhiên. Em tin tưởng anh ấy đối với phần tình cảm này là nghiêm túc, bằng không cũng sẽ không mang em trở về gặp cha mẹ anh. Em biết rõ nguyện vọng của mình chính là được mãi mãi bước đi bên cạnh anh ấy, vậy là đủ rồi”

Vu Chấn sờ sờ mũi, vẫn là không quen cùng người bạn chí cốt thảo luận chuyện bạn trai của cậu thế này, chỉ có thể trầm giọng nói “Chỉ cần em cảm thấy hạnh phúc là được rồi, anh đương nhiên sẽ chúc phúc cho hai người”

Lý Thanh Lãng nhìn hắn nở nụ cười “Cảm ơn anh”

“Nhưng mà Viện trưởng phía bên kia…”

“Người đã biết rồi”

Vu Chấn sững sờ “Em động thái cũng nhanh thật”

Lý Thanh Lãng lắc đầu một cái, bất đắc dĩ lên tiếng “Em cùng Viện trưởng thẳng thắn nói qua là lúc vừa từ nhà cha mẹ anh ấy trở về, không nghĩ tới Viện trưởng lại nói với em, từ lần Hoa Ninh Tường ghé thăm cô nhi viện, người đã biết được chúng em nhất định sẽ ở bên nhau”

“Các người không phải là ở ngay trước mặt mấy người bạn nhỏ ở cô nhi viện làm sự tình không thích hợp với thiếu nhi đấy chứ?”

“Anh cho rằng em là anh sao?”

Hai người trò chuyện giết thời gian, trong phòng bếp truyền ra một trận tiếng cười vui sướng, đứng ngoài cửa, Hoa Ninh Tường bên mép cũng không khỏi gợi lên nụ cười. Tuy rằng họ đã ở cùng một chỗ, thế nhưng rất hiếm khi Lý Thanh Lãng lại nói ra mấy lời tình cảm như vậy, thật là khiến người ta không khỏi nghĩ muốn hảo hảo “yêu thương” em ấy một phen mà.Nếu như xem nhẹ biểu tình cứng ngắc không thích ứng được của Vu Chấn lúc đầu, bữa cơm này bầu không khí vẫn là hết sức hài hòa. Sau khi Hoa Ninh Tường lấy ra một đĩa CD phiên bản giới hạn, ký tên rồi còn viết một đoạn lên đưa cho Vu Chấn, hắn triệt để đứng về phía anh, Lý Thanh Lãng nhìn người bạn tốt mới nãy còn tận tình khuyên bảo mình đủ thứ giờ mở miệng ra là khen Hoa Ninh Tường lên tận trời, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười.

Ba ngày sau, tại lễ trao giải ở thành phố B, Lý Thanh Lãng cuối cùng cũng được như ý nguyện cùng Hoa Ninh Tường sánh bước lên thảm đỏ. Cậu chưa bao giờ trải qua tình huống như vậy, vừa mới cảm thấy hoa mắt vì đèn máy ảnh chớp liên tục, anh đã khéo léo che chở cho cậu cả đường đi, không có cố ý xa lánh, cũng không thái quá thân mật, cơ hồ không có ai hoài nghi quan hệ “bạn phi thường thân” của bọn họ.

Chỗ ngồi của hai người cũng được an bài cùng nhau, điều này hiển nhiên Hoa Ninh Tường đã để Lưu Trung An tỉ mỉ đánh động qua, cũng không phải là để cậu theo anh ngồi trên hàng ghế trước của những ngôi sao lớn, mà là Hoa Ninh Tường chủ động yêu cầu sắp xếp chỗ ngồi phía sau, cùng với lời giải thích bản thân hi vọng có thể ngồi cùng một chỗ với nghệ sĩ công ty mình, tiếp sức cho bọn họ. Ngoại trừ Lý Thanh Lãng, những nghệ sĩ khác vừa thấy có cơ hội tiếp cận ông chủ của mình, đương nhiên hết sức vui vẻ.

Sau một đoạn biểu diễn mở màn, người chủ trì thành công sống dậy bầu không khí của lễ trao giải. Lý Thanh Lãng thần kinh vốn đang có chút lo lắng cũng bình tĩnh trở lại, cậu không phải căng thẳng cho đề cử của mình, mà là vì Hoa Ninh Tường.

Theo từng giải thưởng không quá trọng yếu được lần lượt trao ra, cuối cùng cũng đến phiên ‘Best New Artist’. Người trao giải lần này là hai ngôi sao truyền hình hạng A, chuyện đương nhiên phải làm chính là trước tiên trò chuyện trêu chọc đối phương một chút, sau đó mới chầm chậm đem danh sách từ trong phong bao lấy ra.

“Nhận được giải thưởng tân binh xuất sắc nhất chính là —— Vũ Văn Húc với Nước mắt ác ma”Hoa Ninh Tường có chút bận tâm quay đầu nhìn Lý Thanh Lãng, trên mặt cậu vẫn luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, cũng không bởi vì vuột mất giải thưởng mà có vẻ buồn rầu. Anh khẽ vỗ vỗ lưng cậu, ý tứ cổ vũ không cần nói cũng có thể nhận ra.

Lúc này tất cả ánh đèn đều tập trung trên sân khấu, tại địa phương không có người thấy, anh lặng lẽ nắm chặt tay cậu. Lý Thanh Lãng đè thấp thanh âm của mình, thầm nói với Hoa Ninh Tường “Đừng lo lắng, em không sao”

Vũ Văn Húc người này cậu cũng có biết đến, album [ Nước mắt ác ma ] cũng đã từng nghe qua, quả thật rất hay, cho nên ngay từ lúc bắt đầu, Lý Thanh Lãng cũng đã không có cảm giác bản thân nhất định sẽ nhận được giải tân binh, dù sao đối thủ cũng quá xuất sắc, đối với chuyện này, cậu cũng không có chấp niệm, có thể giống như bây giờ đứng trên đài cất cao tiếng hát, chính là ước mơ của cậu rồi.

Không ngoài dự đoán, bài hát đôi của Lý Thanh Lãng cùng Hoa Ninh Tường nhận được một giải thưởng, anh và cậu dĩ nhiên cùng nhau bước lên sân khấu, bất quá anh lại nguyện trở thành một nhân vật làm nền, tiếp nhận cúp xong kín đáo đưa cho Lý Thanh Lãng, cảm nghĩ cũng không cần phát biểu, đem người bởi vì nhận được giải mà đỏ cả mặt đẩy về trước micro.

Trở về chỗ ngồi rất lâu sau đó, Lý Thanh Lãng mới bình phục được nhịp tim, nguyên lại cứ tưởng đã chuẩn bị tâm lý xong, lên đài nhận thưởng vẫn là căng thẳng như vậy.

Cuối cùng, giải thưởng then chốt nhất của buổi lễ, nữ ca sĩ và nam ca sĩ xuất sắc nhất cũng bắt đầu. Lý Thanh Lãng cả người căng thẳng, không dám chớp mắt nhìn chằm chằm vị khách quý trao giải cầm phong thư. Hoa Ninh Tường có chút buồn cười nhìn cậu, cảm thấy nét mặt người kia bây giờ rất đáng yêu, giống như chó con đang mong chờ được cho ăn vậy.

Một đoạn video giới thiệu được phát xong, vị đạo diễn quyền lực trên sân khấu cuối cùng cũng mở phong bao ra lên tiếng.

“Nam ca sĩ xuất sắc nhất năm nay —— chính là —— Hoa Ninh Tường!”

Lý Thanh Lãng vui mừng đứng lên trao cho anh một cái ôm ấm áp, cứ như chính bản thân mình đạt giải thưởng, hạnh phúc vô cùng.

Tiếng vỗ tay dưới khán đài rất lâu mới dừng lại, Hoa Ninh Tường tiếp nhận cúp thủy tinh, cười nói “Tôi rất vui khi được nhận giải thưởng này, tuy rằng nói thế này nghe có vẻ giả tạo, thế nhưng tôi thề rằng mỗi một lần nhận được chiếc cúp này tôi đều thật sự rất vui, mà năm nay lại càng đặc biệt cao hứng”

“Cảm ơn những fan đã luôn dõi theo và ủng hộ tôi, cũng cảm tạ những anh chị em trong công ty đã cùng tôi phấn đấu, còn có một người nữa, người mà tôi người quan tâm nhất …” Nói đến chỗ này, Hoa Ninh Tường dừng lại, hôn lên chiếc nhẫn đeo trên tay trái, nở nụ cười “Em phải nhớ kỹ, tôi sẽ vĩnh viễn yêu em”Lý Thanh Lãng cảm giác tim mình tựa hồ nảy lên thật mạnh thật mạnh, trước mắt công chúng…dưới con mắt của tất cả mọi người…anh…

Bất quá Hoa Ninh Tường vẫn rất có chừng mực, chỉ chạm nhẹ một cái, tất cả mọi ngươi đều không đoán được nửa kia của anh rốt cuộc là ai, nhưng bọn họ đều phát hiện, trên tay trái của anh, ngay tại vị trí ngón tay đeo nhẫn, có một chiếc nhẫn kim cương màu bạc.

Lý Thanh Lãng sờ sờ dây chuyền bị quần áo che khuất, hoàn hảo, nhẫn của mình đeo trên cổ, không thì hôm nay lớn chuyện rồi.

Trở lại chỗ ngồi, Hoa Ninh Tường cười nhìn cậu, đối mặt người đang như thể vừa tạo được một niềm vui bất ngờ, Lý Thanh Lãng không thể sinh khí, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn người kia, hạ thấp giọng “Anh quá kiêu ngạo rồi đó”

“Không cần sợ, công ty còn rất nhiều sự tình sợ rằng không đủ khả năng để lo liệu, anh đã dự định sau này hằng năm chỉ phát hành một album duy nhất, anh ca hát vì anh muốn như vậy, là thuần túy yêu thích chứ không phải vì thương mại, này, mới chính là lý tưởng của anh”

“Em hiểu” Bởi vì anh và cậu có cùng giấc mộng giống nhau.

“Còn nữa, anh chờ em từ trong tay anh, đoạt được danh hiệu nam ca sĩ xuất sắc nhất, trước lúc đó, anh sẽ luôn giữ nó giúp em.”

Hoa Ninh Tường khẩu khí có chút tự phụ, bất quá Lý Thanh Lãng tin tưởng anh, không cần lý do tại sao, chính là tin tưởng, anh nhất định sẽ làm được mỗi một chuyện mà mình hứa hẹn.

Tình cảm của bọn họ, nếu anh đã nói là vĩnh viễn, vậy thì cậu liền tin tưởng sẽ là vĩnh viễn.

Thời khắc này, trong đôi mắt Lý Thanh Lãng, chỉ chứa đựng một mình hình bóng Hoa Ninh Tường.

Nếu như ông trời đã sắp đặt em lúc nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ, vậy thì nhất định là để trong tương lai có thể gặp được anh, được cảm thụ toàn bộ yêu thương của anh, cùng anh trải qua cả một đời.Em sẽ thành tâm thành ý cảm tạ trời xanh.

Như vậy gặp gỡ, như vậy yêu thương, như vậy cam kết, như vậy nhân sinh…Có anh, là đủ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.