Phong Thanh Vô Tình

Chương 11: Chương 11: Sinh nhật vui vẻ!​




...

Trên con đường dài trải đầy ánh trăng, một chiếc xe Mercedes quẹo trái, tiến vào một con đường rộng lớn. Hàng giậu quanh co kéo dài đến tận cái cổng kiểu cọ đồ sộ. Cánh cổng mở ra, một tòa dinh thự tráng lệ hiện lên, ánh sáng lấp lánh từ những ô cửa sổ lấp lánh tựa kim cương, giữa sân là một đài phun nước nguy nga, bọn họ bước về phía cửa chính, sỏi nghiến rào rạo dưới chân. Một người nam lên tiếng:

"Đây là nhà của hắn sao?!"

"Theo như địa chỉ thì đúng là như vậy. Nhưng nhà sang trọng như thế này có phải là hơi khoa trương quá không?!" Một giọng nam khác vang lên.

Cánh cửa chính bật mở, hành lang rộng lớn được bày trí lộng lẫy với tấm thảm diễm lệ trải gần kín mặt sàn đá dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo. Người quản gia nhanh chóng tiến đến gần bọn họ rồi ôn tồn nói:

"Cậu chủ đang đợi mọi người ở trong, mời mọi người theo tôi."

Người quản gia vừa dứt lời liền dẫn ba người bọn họ đi dọc hành lang đến cánh cửa gỗ nặng trịch, ông ta xoay nắm đấm cửa, mời bọn họ vào. Bên trong, Nguyên Phương đang ngồi ở một cái bàn dài chạm trổ đẹp mắt, cười rạng rỡ nhìn bọn họ và hắn nhẹ giọng nói:

"Vũ Kiệt, Vũ Lạc đã đến rồi sao?! Lại còn đi chung với Mộng Dao nữa!"

Mộng Dao đảo mắt nhìn quanh căn phòng kia một lần thì thấy những bàn ghế vốn thường được bày biện trong phòng đã bị dồn sát vàong tường. Căn phòng lớn này bày trí thật lộng lẫy, quả thực đúng là chủ nhân của nơi này có một khiếu thẩm mỹ rất tuyệt vời. Cô không kìm được liền trầm trồ khen ngợi:

"Cách bài trí của căn phòng này thật là đẹp quá a!"

"Dĩ nhiên rồi!" Nguyên Phương cười dương dương tự đắc nói. Vũ Kiệt đói mốc đói meo vốn không có ý định cắt ngang nhưng cũng phải lên tiếng vì cái bụng của hắn đang réo lên òng ọc. Hắn căm hận lên tiếng:

"Vậy khi nào cậu mới để cho chúng tôi ngồi vào bàn ăn thế, Vương nhị thiếu gia?!"

"A...Dĩ nhiên rồi! Mời ngồi!" Nguyên Phương cười cười rồi đưa tay ra mời mọc. Ba người họ tự kéo ghế ra ngồi nhưng đợi mãi vẫn chưa có món ăn nào được dọn lên khiến trong lòng họ khá bực bội, Mộng Dao ôm bụng lên tiếng và ném cho hắn cái nhìn cau có:

"Dòng dõi cao quý như cậu mà không có lấy một món ăn sao?! Thật nhỏ mọn!"

"À, còn hai người nữa chưa tới mà. Sao ta có thể khai tiệc được."

Hắn vừa nói xong thì ngoài cửa sổ, hai chiếc Ferrari một xanh một đỏ đi vào trong sân kia, hai người bọn họ là Lâm Thượng Nguyên và Cao Đại Thành đang tiến vào trong. Cuối cùng món ăn đã được dọn lên, cứ tưởng là sẽ được ăn nhưng bọn họ lại phải ngồi đợi các tiết mục khác.

"Quà cho cậu đây, Nguyên Phương!"

Đại Thành và Thượng Nguyên giơ ra trước mặt hắn hai hộp quà to đùng. Nguyên Phương chờ mãi mới được hai món quà liền cảm ơn rồi quay sang Mộng Dao và hai người kia, ánh mắt chờ đợi. Mộng Dao lấy ra một hộp quà cỡ trung rồi đưa cho hắn. Hắn lập tức nhìn hai tên kia hỏi hỏi:

"Quà của tôi đâu?!"

"Chúng tôi và Mộng Dao đi chung một hộp đó mà. Cậu không thích sao?!" Vũ Kiệt nhíu mi nhìn Nguyên Phương. Hắn cũng không phải dạng vừa nên đáp trả ngay.

"Vậy đợi khi nào sinh nhật cậu thì tôi, Thượng Nguyên, Đại Thành và cả Mộng Dao nữa sẽ tặng cậu một bánh xà phòng, ok?!"

"Sinh nhật mà... giữ hòa khí chút đi!"

Mộng Dao cười cười nói. Không khí đã bớt căng thẳng hơn, họ bắt đầu bữa tiệc với vô số món ngon và kết thúc với những ly kem quả cỡ lớn...

"Giờ về hả?!" Mộng Dao nhún vai đi ra cửa và nhìn Nguyên Phương. Hắn kéo cô lại và nghĩ ngợi một lúc rồi nói.

"Phải rồi! Hay là ở lại chơi trò chơi đi... Chúng ta sẽ chơi trò "TRUTH or DARE questions", ok?!"

"Cũng được, nhưng chỉ ba mươi phút thôi vì ông nội sẽ càu nhàu tôi nếu về trễ."

Mộng Dao hơi nhíu mi nhìn hắn. Bọn họ tập hợp ngồi thành vòng tròn và bắt đầu bốc thăm chọn lượt. Lượt đầu của chủ tiệc Vương Nguyên Phương, tiếp sau là Vũ Lạc, Đại Thành, Mộng Dao, Vũ Kiệt và cuối cùng là Thượng Nguyên. Nguyên Phương bắt đầu trò chơi:

"Tôi chọn Thượng Nguyên. Truth or dare?!"

"Tôi sao?!... Được rồi, tôi chọn truth." Thượng Nguyên chỉ tay về phía mình, hỏi ngớ ngẩn nhưng thoạt sau thì hắn đã chọn cho mình "Sự thật". Nguyên Phương hơi cười tà rồi hỏi hắn:

"Sao cậu không ở lại ngôi trường chuyên của cậu mà cứ nhất định phải nhảy vô trường cấp III Cửu Viên của bọn tôi vậy?!"

Hắn không nửa lời giả dối, thành thật khai ngay:

"Tại vì tôi "Kết" một người bên trường của các cậu."

"Là ai vậy?!" Nguyên Phương hỏi thêm. Lâm Thượng Nguyên hơi nhíu mi và trả lời.

"Vậy là hai câu rồi. Phạm luật!... Bây giờ đến lượt Vũ Lạc."

"Mộng Dao, truth or dare?!"

Vũ Lạc chỉ tay về phía Mộng Dao. Mộng Dao cười cười và vui vẻ chọn Dare, thử thách dành cho cô là phải chọn một người trong bọn họ để hẹn hò. Với hắn thì đây là thật nhưng với cô thì nó chỉ là trò chơi nên cũng không quan trọng lắm mà cứ chọn đại đại người mà cô thích nhất trong số họ.

"Tôi chọn... Lâm Thượng Nguyên..." Mộng Dao cười cười.

"Yaay!!! Ha ha!" Thượng Nguyên cười lớn.

"Sao lại là Lâm công tử?!"

Nguyên Phương ngồi cạnh nhíu mi nhìn qua bên cô và nói với giọng hằn học. Mộng Dao nhìn hắn cười cười rồi ghé sát tai hắn, nói nhỏ "Vì tôi thấy cậu ta dịu dàng.". Câu nói của Mộng Dao khiến Nguyên Phương tròn mắt nhìn cô rồi lại bắt đầu có thêm thắc mắc.

"Nhưng tại sao?!"

Hắn hỏi thêm. Cô lại ghé sát tai hắn nói nhỏ về cái chân lí "Da trắng là dịu dàng", lại một lần nữa Nguyên Phương tròn mắt lên. Hắn chuẩn bị hỏi tiếp thì bị Đại Thành chặn ngang họng. Công bằng mà nói thì đây là lượt của hắn, hắn lên tiếng:

"Dừng! Đến lượt của Cao công tử rồi... Tôi chọn Vương huynh. Truth or dare?!"

"Truth."

"Cậu thích ai ở đây?!" Cao Đại Thành dường như có ý nghĩ sâu xa gì đó khi hỏi câu này khiến Nguyên Phương lắp bắp đổi ngay lượt chọn, nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ:

"Khoan đã! Tôi sẽ chọn dare."

"Được thôi, tôi thách cậu trả lời câu hỏi lúc nãy của tôi, ok?!"

"Cậu không thể làm thế!"

Nguyên Phương nhíu mày nhìn Đại Thành như nhìn con cá trên thớt sắp bị làm thịt và hắn chính là đầu bếp. Khác với hắn, Cao Đại Thành chỉ cười tà:

"Có chứ và tôi đã làm rồi đó thôi, Vương nhị công tử!'

"Hay cho câu "Đã làm rồi"! Nếu thế thì... tôi chọn Mộng Dao vì cậu ta là đứa con gái duy nhất ở đây."

"Hay hay hay!!! Mộng Dao, lượt của cậu."

Vũ Kiệt tán dương câu trả lời của hắn và chỉ lượt Mộng Dao. Mộng Dao vỗ tay bốp bốp và bắt đầu hỏi Vũ Kiệt, dĩ nhiên là hắn chọn dare rồi vì hắn rất thích các thử thách. Câu trả lời rất đỗi hài lòng, Mộng Dao cười tà lên tiếng:

"Tôi thách cậu..."

"Hả?!" Mộng Dao ghé sát nói nhỏ với Vũ Kiệt về thách thức kinh hoàng của cô khiến Vũ Kiệt chỉ biết hả dài dài...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.