Phòng Thí Nghiệm

Chương 3: Chương 3




Edit: Thỏ

Đã mười ba ngày kể từ khi ‘hắn’ rời khỏi dưỡng dịch. ‘Hắn’ vẫn thích bám tôi như cũ, hơn nữa ngày càng trầm trọng thêm. Điều này so với kết quả thống kê số liệu không khớp lắm, có lẽ ‘hắn’ là trường hợp đặc biệt. Trước mắt, việc ‘hắn’ ỷ lại cũng không ảnh hưởng gì quá lớn đến tôi nên không cần dùng biện pháp thích hợp.

Tôi sẽ viết tiếp thực nghiệm ghi chép. Cơ thể của ‘hắn’ đang đà phát triển, hiện giờ tương đương với cậu bé mười hai tuổi. Đến hai mươi tuổi, cơ thể ‘hắn’ được thiết lập ngừng phát triển, vì đây là độ tuổi trưởng thành tốt nhất theo số liệu thống kê của con người. Bấy giờ tôi không có cách chẩn đoán chính xác tuổi thọ ‘hắn’, chờ tôi đem ‘hắn’ đi kiểm tra thử nghiệm đã. ‘Hắn’ rất thông minh, nhưng tôi nghĩ rằng đó chưa phải sự thông minh tối đa của ‘hắn’. Người ta cho rằng áp dụng cơ chế khen thưởng phù hợp sẽ nâng cao mặt tích cực trong con người, hôm nay tôi muốn thử dùng với ‘hắn’ xem sao.

“Đó là súng lục?” Đứa bé ngồi xếp bằng trên giường, hình như có chút vui vẻ. “Đây là thứ duy nhất ngoài sách anh mang từ ngoài vào đây.”

“Ừ, bởi vì trước kia không cần thiết.” Theo thường lệ, nhân viên nghiên cứu lặng lẽ ngồi bên cạnh nó. “Khẩu súng này không có đạn, nó vô hại đối với em. Giờ em cầm nó, bắt đầu tháo dỡ, đừng làm hỏng linh kiện bên trong.”

“Tháo dỡ?” Đứa bé ngẩn người. “Em chưa từng học cách mở nó, bao gồm lý thuyết.”

“Đây là trắc nghiệm số một của em, có nhiều thời điểm em không ngờ mình gặp phải nguy hiểm, nhưng em vẫn phải tìm cách thoát khỏi nguy hiểm.”

“Nhưng đây là vật phẩm lắp ráp, anh thì không cho em bất kỳ dụng cụ tháo dỡ nào.”

Giọng điệu nhân viên nghiên cứu vẫn điềm nhiên như trước: “Nghĩa là tôi muốn em tháo súng không cần dụng cụ.”

Đứa bé nhìn thoáng qua khẩu súng trong tay, lại hỏi: “Không thể hỏng linh kiện đúng không?”

Yêu cầu của nhân viên nghiên cứu là cố gắng đừng làm hỏng thôi, nhưng khi lời ra khỏi miệng chính là: “Không thể.”

Đứa bé nhăn mặt, bàn tay chậm chạp cầm khẩu súng. Anh biết, biểu hiện chần chừ của nó có nghĩa nó đang thực sự cảm thấy khó khăn.

Đứa bé chán chường: “Thật xin lỗi, chuyện này khó quá…”

Nhân viên nghiên cứu cúi đầu nhìn nó: “Nếu em có thể làm được, tôi sẽ đồng ý khen thưởng cho em.”

“Khen thưởng?” Đứa bé chớp chớp đôi mắt đẹp.

“Đúng vậy. Em có thể yêu cầu tôi một chuyện trong khả năng cho phép của tôi.”

Nghe xong những lời này, đứa bé vô cùng kích động: “Bất cứ yêu cầu nào đúng chứ?”

“Đúng vậy, bất cứ yêu cầu nào.”

“Vâng, anh giữ lời nhé.”

Đứa bé dần tập trung toàn lực để thâm nhập cấu tạo bên trong của súng trong quá trình tháo dỡ, nhân viên nghiên cứu yên lặng ngồi cạnh nhìn. Đối với việc đứa bé này có làm được hay không anh cũng không quá kỳ vọng, bởi lẽ chuyện này là một chuyện bất khả thi.

Nhưng đứa bè hoàn toàn làm được. Dưới tình huống không được sử dụng dụng cụ gì, nó lại có thể tháo dỡ khẩu súng một cách vẹn nguyên hoàn hảo.

“Sao em làm được?” Đúng là ngoài ý muốn của nhân viên nghiên cứu.

“Em không biết. Trong lòng em thực sốt ruột, em nôn nóng phải hoàn thành. Sau đó em phát hiện mình có thể ‘xem’ rõ ràng cấu tạo bên trong của nó, nhưng chắc chắn là em không nhìn bằng mắt thường.”

“Không ngờ năng lực siêu nhiên của em đã thức tỉnh.” Dẫu rằng nét mặt anh vẫn thản nhiên, nhưng sâu trong nội tâm đã nổi lên sóng lớn. “Vậy em nhìn lần nữa, em có thể nhìn cấu tạo của cơ thể tôi không?”

Đứa bé nhìn anh, lại xoa xoa trán: “Không nhìn được.”

“Thế ư? Em cố nhìn kỹ vào.” Kỳ thực kết quả lần này đối với anh đã hài lòng, anh nhặt linh kiện của khẩu súng lên, không quên lời hứa với đứa bé. “Em muốn khen thưởng gì?”

“Em…” Đứa bé tạm dừng giây lát, “để em ôm anh một chút thôi, được không?”

Nhân viên nghiên cứu suýt ngã xuống giường.

Anh nghĩ tới rất nhiều khả năng, trong đầu xuất hiện hình ảnh các loại vật phẩm, các loại máy móc, các loại sơn hào hải vị. Thậm chí anh nghĩ nó sẽ xin anh đưa nó ra ngoài, nào hay chỉ là một yêu cầu đơn sơ như thế.

Đứa bé nhìn anh: “Anh đã đồng ý, dù em yêu cầu gì cũng có thể…”

Nếu từ chối, sau này áp dụng cơ chế khen thưởng sẽ không hiệu quả nữa.

Anh không do dự mà trả lời: “Được thôi.”

“Thật sao?” Nó trợn mắt, dáng vẻ hết sức vui mừng, ngay lập tức sà vào lòng anh, ôm chặt anh. Thân thể anh cứng đờ, cứ thế bất động mặc cho nó ôm.

Đứa bé dùng đầu cọ tới cọ lui trong ngực anh, nó không thèm quan tâm anh có ôm nó hay không. Bởi lẽ chỉ cần được ôm anh, nó đã thấy rất vui rồi, nhưng nó cũng chưa phát hiện ra anh có chỗ nào kỳ lạ.

“Anh đang run? Sao vậy?” Đứa bé nghi hoặc hỏi. “Anh sợ ư?”

“Không – –!” Hoàn toàn không nhận ra mình đã kêu lên, nhân viên nghiên cứu đẩy đứa bé ra khỏi người, “đã đủ, khen thưởng đủ nhiều với em.”

“Nhưng em còn chưa ôm đủ.” Đứa bé nhìn tay mình, có hơi tiếc nuối. Lúc ngẩng đầu nó hơi sững sờ giây lát, chớp mắt hỏi anh. “Vì sao anh đỏ mặt?”

“Đừng hỏi vấn đề này.”

“Vì sao không hỏi vấn đề này?”

“Im lặng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.