Edit: Thỏ
Đã năm mươi hai ngày kể từ khi ‘hắn’ rời khỏi dưỡng dịch. [ Điều cuối cùng … (gạch chéo) ] Không biết ‘hắn’ dùng thủ đoạn gì mà việc ‘hắn’ bỏ trốn, cấp trên không nghi ngờ tôi – – tuy rằng không liên quan gì đến tôi, mà ‘hắn’ cũng tự dựa vào năng lực của mình để bỏ trốn. Cấp trên nhốn nháo tìm, nhưng tôi nghĩ rằng không cần phiền phức như vậy… Đúng như tôi dự đoán, ‘hắn’ về để báo thù.
Ánh lửa chạy dài một mảnh, khắp nơi đều là những tiếng khủng hoảng, sợ hãi kêu la. Đám người nhốn nháo nhìn về phía cửa chính phòng thí nghiệm mở toang, có một người còn vội vã hô to với nhân viên nghiên cứu: “Cậu còn đứng đó làm gì? Còn không mau chạy!”
Nhân viên nghiên cứu cầm bút, chợt quay đầu. Người nọ không rảnh đợi câu trả lời của anh, vì nhắc nhở chỉ là bổn phận. Thân mình còn lo chưa xong, hơi sức đâu vì anh mà từ bỏ cơ hội sống còn của hắn.
“Đã chạy không thoát.”
Lời trong miệng nói ra, nhân viên nghiên cứu đem nhật ký đóng lại, nhẹ giọng thở dài: “Nếu hắn động tay, sao có thể buông tha một con cá lọt lưới.”
“Vẫn là em hiểu tôi.”
Không biết người đàn ông từ đâu đi vào, hắn đứng trước mặt anh, cười khẽ. Nhân viên nghiên cứu rõ ràng cả kinh, theo bản năng muốn quay lưng lại, nhưng lại bị hắn ôm chặt từ sau.
Giọng người đàn ông rất mềm, mang theo sự từ tính mà người thường khó có thể chống cự: “Tôi nhớ em nhiều.”
Thân thể anh cứng đờ như đá.
“Em nhớ tôi sao?” Bàn tay thuận tiện lướt xuống, nắm lấy bờ mông tròn trịa, nhẹ nhàng xoa nắn.
“Không nhớ, bỏ tay!”
“Thật không – -”
Thanh âm vang lên mang theo một sự nguy hiểm vô hình, nhân viên nghiên cứu chỉ cảm thấy dưới mông bị xỏ xuyên vô cùng đau đớn, người đàn ông chợt tăng lực đạo khiến anh có chút hít thở không thông. Anh sắp phải kêu lên, may mắn người đàn ông đã ngừng, giữ thể diện cho anh.
Tuy rằng trước mặt hắn ta, anh đã sớm mất đi thể diện.
“Em ngoan một chút.” Người đàn ông khéo léo gặm cắn vành tai anh, tay còn lại không ngừng xoa nắn cánh mông đầy đặn. “Tôi do em chế tạo, năng lực cực hạn mạnh thế nào, so với tôi em hẳn rõ ràng hơn.”
Nhân viên nghiên cứu xiết chặt nắm đấm, trận xé rách đau đớn thân thể vừa rồi làm anh nảy sinh sợ hãi. Nghĩ đến người đàn ông làm ra chuyện như vậy với mình, hốc mắt anh bất giác đỏ hoe.
“Như sưng lên vậy.” Ngữ điệu người đàn ông vẫn thản nhiên, nhưng nhìn kỹ thì không khó phát hiện đáy mắt hắn tràn đầy hối hận và đau lòng, “da của em quá đẹp và mịn màng…”
Giờ phút này, nhân viên nghiên cứu rất muốn dùng hằng tá tia laser Plasma xuyên thủng vẻ mặt của người đàn ông.
“Đừng tức giận, được chứ?” Người đàn ông dùng mặt cọ cọ vào tóc nhân viên nghiên cứu, “tôi làm em kẹp chặt hơn, thế nào?”
Từ ‘cút’ vừa muốn văng ra khỏi miệng, cuối cùng vẫn kiềm chế nuốt xuống.
“Không kẹp chính là không tức giận?”
“……”
“Tôi xem như em không tức giận.”
“….” Cút.
“Đừng dùng ánh mắt mê mang nhìn tôi.” Người đàn ông ôm chặt nhân viên nghiên cứu, đôi con ngươi lóe lên sự van xin lẫn đôi chút tự giễu, “khiến tôi cảm thấy em đã hối hận khi tạo ra tôi trên đời.”
Không…
Lúc giận dữ cũng không hề hối hận…
“Rốt cuộc tôi đã làm tình với em.” Tay người đàn ông trườn ra sau cổ anh, “nhưng xin lỗi, tính xấu của tôi vẫn vậy.”
Trước lúc bị hắn đánh ngất, nhân viên nghiên cứu mơ hồ nghe được có người gọi hắn là tướng quân.
Tướng quân?
Sao có thể…