Kiều Quảng Lan nhớ trước đây Cầu Minh từng nói, Quân Đồng “Giấu bệnh, bỏ trống lục cung”, hơn nữa ban nãy thái y còn nói như thế, làm cho hắn cho rằng người này có chút vấn đề ở chỗ phương diện khó nói.
Kiều Quảng Lan bày tỏ đồng tình với y. Làm gì có người đàn ông nào không để ý chuyện như thế chứ, haiz, Quân Đồng nhìn như không để tâm, thế nhưng mà xuất hiện vẻ mặt thế này, nói rõ chướng ngại trong lòng cũng khó vượt qua ha, nhất định không thể để y áp lực được.
Trước khi xem mắt với em gái hủ nữ kia, Kiều Quảng Lan vốn là một thẳng nam bình thường có niềm đam mê với âm dương thuật số, bình thường thì mạnh miệng ba hoa thế thôi chứ thực ra hắn có chút lãnh cảm*.
*Không mặn mà mấy với việc qhtd.
Hắn rất ít khi để ý đến mặt này, căn bản cũng không biết giữa đàn ông với nhau thì sẽ như thế nào, ngoại trừ cảm thấy Quân Đồng đáng thương ra, những thứ khác cũng không quan tâm cho lắm, càng không thể nói là ghét bỏ.
Hắn chỉ thể hiện sự khoan hồng độ lượng, thế nhưng nghe vào tai Quân Đồng lại không phải chuyện như vậy. Y cứng người nửa ngày, mới phun vài chữ ra khỏi hàm răng: “... Ngươi đang nói cái gì?”
Kiều Quảng Lan liếc nhìn vẻ mặt của y, lập tức hiểu ý nói: “Ta không nói gì cả.”
Quân Đồng: “... Không, ta phải giải thích rõ ràng cho ngươi chuyện này.”
“Không cần không cần không cần, thật sự không cần!” Kiều Quảng Lan lập tức bày tỏ sự kiên quyết, “Không cần giải thích đâu, ta căn bản không quan tâm đâu, ngươi như giờ là tốt lắm rồi... Đến, đi ngủ sớm một chút, ngủ thôi...”
Hắn suy nghĩ đến những cuốn tiểu thuyết đã xem qua một hồi, quyết định bỏ thêm một chút cách gọi có chút sến súa: “Bảo bối.”
Sau đó Kiều Quảng Lan tự run lập cập.
Cưới một người vợ thôi cũng không dễ dàng, sắp kiên trì không nổi rồi.
Quân Đồng: “...”
Vốn dĩ y còn hơi buồn bực, thế nhưng nhìn thấy Kiều Quảng Lan phô bày hết khả năng chiều chuộng người khác của mình, Quân Đồng không nhịn được mà muốn cười.
Đúng là một tiểu tử ngốc.
Đột nhiên y không muốn giải thích nữa, thôi thì chờ sau khi khỏi bệnh dùng hành động chứng minh vậy.
Kiều Quảng Lan đợi Quân Đồng ngủ trước, sau đó mới trở lại phòng của mình nghiên cứu trâm ngọc của thái hậu.
Lúc mới đầu y cho rằng đây là cây trâm mình muốn tìm, thế nhưng sau khi cầm được về tay thì cảm thấy cảm xúc không đúng lắm, cảm xúc cây trâm vô cùng kỳ quái.
Kiều Quảng Lan bấm tay gõ gõ ngọc giản lấy được từ chỗ Quân Đồng về lại: “Cầu Minh, anh ra sờ sờ cái này dùm tôi xem, cái này... anh thấy cái trong tay tôi có sự sống không?”
Hắn hỏi nhưng thấy có chút kỳ lạ. Cầu Minh của trước kia cứ gọi là đến vậy mà giờ lại không phản ứng lại hắn.
Kiều Quảng Lan nói: “Cầu Cầu anh làm sao vậy? Cầu Cầu? Cầu Cầu ơi? Cầu Cầu à?”
Cầu Minh bị hắn kêu đến sắp phát điên rồi. Hắn ta rốt cục lạnh lùng phun ra một câu: “Cậu đem ta cho người khác.”
Kiều Quảng Lan suy nghĩ một chút mới hiểu được ý hắn, bật cười nói: “Chỉ bởi vì tôi đưa anh cho Quân Đồng mượn nên anh dỗi à? Thôi tôi sai rồi, anh đừng có hẹp hòi thế nữa, không phải tôi kiếm anh về rồi đây sao? Đến đây, ra đây tâm sự nào.”
Cầu Minh tức giận lặp lại: “Ngươi đem ta cho người khác.”
Kiều Quảng Lan: “...” Trái tim tổn thương đấy à.
Hắn thở dài nói: “Vậy muốn tôi làm thế nào đây? Mổ bụng tạ tội nhé?”
Cầu Minh nói: “Ngươi phải nói xin lỗi.”
Kiều Quảng Lan: “Tôi sai rồi, tôi cực kỳ sai.”
Cầu Minh: “...”
Sau chốc lát im lặng, bên người Kiều Quảng Lan đột nhiên xuất hiện một bóng mờ như ngọc. Cầu Minh không nói một lời, rút trâm ngọc trong tay Kiều Quảng Lan ra, thứ kia lập tức biến thành một ngọn lửa trong tay hắn.
Kiều Quảng Lan: “... Ấy!”
Hắn còn chưa kịp ngăn cản, vừa định nói đừng có tàn nhẫn thế, thế nhưng hắn ta nói một lời không hợp thì làm loạn cướp đi, rồi còn đốt mất. Hắn cảm thấy trong đầu có một trận mơ hồ, cả người lạnh lẽo, hai chân vô lực đến mức đứng không được, hắn vội vàng đỡ lấy lưng ghế dựa bên cạnh.
Cầu Minh sợ hết hồn, dùng tay nắm một cái dập tắt ngọn lửa kia, luống cuống nói: “Cậu, cậu làm sao vậy? Ta không cố ý đâu... Ta...”
Kiều Quảng Lan thở hổn hển hai cái mới bình ổn, lắc đầu đẩy Cầu Minh ra, tự mình đứng dậy nói: “Anh biết cảm giác ban nãy của tôi thế nào không? Tôi thấy giống như lại bị sét đánh nữa.”
Cầu Minh cau mày, không hiểu lắm cái ví dụ này. Cũng may ngay sau đó hắn đã giải thích tiếp: “Nguyên nhân bây giờ tôi xuyên qua mỗi thế giới là do trước kia bị sét đánh cho nên hồn phách vỡ vụn còn lìa khỏi xác, giờ tôi phải đi tìm về. Mà lúc nãy anh đốt cây trâm này cháy, tôi cảm thấy sức sống trên người như đang trôi đi, rời khỏi chỗ tôi bay về phía anh, may là anh tắt sớm.”
Cầu Minh suy nghĩ một hồi, nói một cách đầy nghiêm túc trịnh trọng: “Ngọn lửa ban nãy không phải là ta biến ra. Khi ta cầm nó trong tay, nó tự thành như vậy.
Kiều Quảng Lan: “... Lệch trọng tâm rồi.”
Cầu Minh chà xát ngón tay, hồi tưởng lại cảm giác ban nãy. Ánh nến xa xăm không ngừng nhảy nhót trước mắt hắn, chiếu đến ánh mắt hắn chỉ toàn màu đỏ. Cầu Minh dời mắt đi.
Kiều Quảng Lan đợi một hồi, quơ quơ tay trước mặt hắn, bị Cầu Minh đập rớt một phát.
Hắn nói: “Ta nhớ ra rồi, vật này là bấc đèn của đèn lồng quỷ!”
“Đèn lồng quỷ?”
Kiều Quảng Lan suy ngẫm: “Đèn lồng quỷ tôi có nghe qua, đó là dùng da người làm thành đèn lồng. Mỗi đêm nó sẽ trôi bồng bềnh bên ngoài, nếu gặp phải người đi một mình nó sẽ hút hết máu tủy đối phương, biến nó thành dầu thắp. Còn bấc đèn... đó là cái quỷ gì?”
Cầu Minh nói: “Bấc đèn được làm bằng kỳ thạch, sau khi đốt, ngọn lửa bên trên có thể nuốt chửng máu và xương tủy để luyện ra dầu thắp. Trong truyền thuyết người uống được dầu thắp này có thể tránh được tất cả mọi loại độc và thương tổn...”
Kiều Quảng Lan: “A, thứ anh mới nói là bấc đèn đó sao?”
Cầu Minh khinh thường nói: “Chỉ là bắt chước, chất liệu cũng không phải là kỳ thạch, chỉ là tìm vật thay thế thấp kém mà thôi, cho nên mới đầu ta nhìn không ra, nếu nó là thật, nhất định ta có thể nhận ra được.”
Kiều Quảng Lan nói: “Không cần nhận ra, hàng thật nhất định là cây trâm ngọc của nguyên chủ.”
Cầu Minh nghi ngờ hỏi: “Ngươi chắc chắn vậy sao?”
Kiều Quảng Lan nói như cây ngay không sợ chết đứng: “Đó là đương nhiên, không phải anh cho là số chữ tác giả cảnh báo trước đó đều là lừa đảo đấy chứ?”
Cầu Minh: “...”
Kiều Quảng Lan đi qua đi lại trong phòng, làm rõ manh mối: “Từ lúc bắt đầu, tôi muốn tìm cây trâm ngọc đó, Quân Đồng bảo không phải chuyện lớn gì cả, chỉ phái người đi tìm sơ qua, rồi nói trong cung không có. Mãi đến tận lần thứ hai tôi lại hỏi anh ta đòi, Quân Đồng mới nghiêm túc tìm, mà sau đó tìm được thì hay không cũng không nói cho tôi, cả người thì mang bộ dáng quái gở. Có thể là anh ta phát hiện trâm trong tay Bùi Phong cho nên nghĩ là tôi tìm được trâm trước nên đưa cho Bùi Phong, cảm thấy tôi cấu kết với gã, cho nên mới giận.”
Cầu Minh nói: “Ý của cậu là, trâm ngọc đang trong tay Bùi Phong hả?”
Kiều Quảng Lan nói: “Ngày đầu tiên lúc tôi mới đi đến đây, mấy người bán kẹo hồ lô với bánh nướng cùng nói đến công của Bùi Phong ấy anh nhớ không? Bọn họ nói là trước giờ Bùi Phong làm gương cho binh sĩ, mỗi lần xuất binh đánh trận đều đốt một ngọn đèn lồng trong sương mù, để cho các binh sĩ có thể nhanh chóng tìm được gã. Anh cảm thấy gã là người như thế à?”
Cầu Minh lắc lắc đầu, thật ra hắn cũng không ngốc, thế nhưng hoàn cảnh xung quanh quá sạch sẽ, suy nghĩ cũng khá là đơn giản, sau khi vận động đầu óc thì nói: “Xem ra hắn ta muốn lấy được cái tiếng tốt.”
Kiều Quảng Lan bật cười, thuận tay nâng cằm Cầu Minh: “Anh đúng là ngốc đến một cách đáng yêu đấy —— anh nghĩ một chút xem, yêu quái ăn người trong núi tại sao ngay lúc Kiều Đống Kỳ mang binh đến thì ăn nhiều người, lúc Bùi Phong mang binh thì ăn ít người hơn? Thật sự là Bùi Phong có năng lực à? Ngật Nhân lĩnh... thật sự có yêu quái sao?”
Hắn đã không còn hy vọng Cầu Minh có thể theo kịp suy nghĩ của mình, gằn từng chữ nói ra đáp án của mình: “Căn bản là làm gì có yêu quái thật, Bùi Phong mới là con yêu quái ăn thịt người kia kìa!”
Cầu Minh bỗng chốc lạc giọng: “Hắn, hắn... Ngươi nói là những binh sĩ kia đều bị hắn ăn? Tại sao hắn...”
Kiều Quảng Lan nói: “Anh không phát hiện vết thương trên người gã lành cực kỳ nhanh à?”
Các loại chân tướng, hắn đã đúng tám chín phần mười. Bởi vì Bùi Phong bị buộc định với hệ thống, nhất định có nhiệm vụ phải hoàn thành, mà thân là một người “xuyên qua”, cho dù có hệ thống trợ giúp thì với một người không có kinh nghiệm bài binh bố trận gì như gã nhất định sẽ gặp phải rất nhiều nguy hiểm.
Chỉ gần gã chết thì xem như nhiệm vụ thất bại, không có bất kỳ cơ hội làm lại một lần nào nữa. Lúc này nếu có dầu của đèn lồng quỷ thì xem như có một cái máy nói dối cao cấp, tặng cho Bùi Phong một cơ thể bất tử, làm cho gã vĩnh viễn đứng ở thế bất bại.
Cầu Minh rất vất vả mới hồi phục tinh thần thoát khỏi sự kinh ngạc. Hắn thậm chí còn tưởng tượng được vẻ mặt của các tướng sĩ kính gã ta như thần khi biết được chân tướng sẽ kinh ngạc đến nhường nào —— nực cười biết bao nhiêu. Cho tới nay, vị tướng quân được sùng bái là người có thể đánh bại yêu quái, thì ra mới thật sự là yêu quái.
Nhiều người làm kẻ ngu si một hồi như thế, thật sự là trào phúng kinh khủng.
“Người khác sẽ không dễ tin.” Cầu Minh ngơ ngác nói.
Kiều Quảng Lan hướng hắn vỗ tay cái bốp: “Tai nghe là giả, mắt thấy là thật, sau khi lên chiến trường, nhìn thấy sự thật thì sẽ hiểu.”
Cầu Minh còn muốn nói chuyện, bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, chớp mắt một cái đã mất bóng.
Kiều Quảng Lan như có cảm giác, đứng dậy nhìn ra cửa, Quân Đồng khoác một chiếc áo choàng màu vàng óng, đang đứng đó tủm tỉm cười.
Kiều Quảng Lan nói: “Mộng du hửm? Bơi đủ xa đấy.”
Quân Đồng thở dài: “Ngủ một mình dễ mắc bệnh này, ngươi có thể trị cho ta không?”
Đáp án là khẳng định.
Quân Đồng được giữ lại như nguyện vọng, thời gian cũng không còn sớm, hai người đều không nhiều lời, cùng nhau nằm xuống ngủ.
Lúc Kiều Quảng Lan mơ mơ màng màng sắp ngủ, bỗng nhiên nghe thấy Quân Đồng nói: “Ngày mai ta sẽ hạ chỉ ngự giá thân chinh, cùng ngươi lên chiến trường.”
Hắn lập tức thanh tỉnh, nghiêng nửa người nhìn về phía Quân Đồng: “Ta có thể ứng phó một mình, ngươi không cần bồi ta đâu.”
Quân Đồng ấn Kiều Quảng Lan về lại giường, dém góc chăn cho hắn: “Ta thấy ngươi là nóng lòng đến mù quáng rồi, ai nói muốn giúp ngươi? Đại Tề để cho chúng cuồng vọng nhiều năm như thế, cũng nên đến lúc trừng trị bọn chúng rồi.”
Y nhìn Kiều Quảng Lan nằm trên gối nhìn mình, một đôi mắt đẹp đẽ trừng thật lớn, hiện ra càng đáng yêu. Y không nhịn được nhéo mũi hắn: “Tới lúc đó, toàn bộ thanh danh hiển hách ta cho ngươi tất.”
“Không muốn.” Kiều Quảng Lan quyết đoán từ chối, “Ta không rảnh như vậy.”
Quân Đồng: “...”
Kiều Quảng Lan vỗ vỗ gối, ra hiệu nói: “ Để cho ta một nửa giường đi, thế là đủ rồi.”
Trong lòng Quân Đồng cảm thấy quá ngọt ngào, y nằm cạnh hắn, không nhịn được nở một nụ cười thật tươi: “Phải rồi, thế là đủ. Đừng nói giang sơn, cho dù có đem cả mấy tòa đình đài ngự điện đến, ta cũng không đổi.”
Ngày ra chiến trường đã đến rất nhanh. Quân Đồng ngự giá thân chinh, Kiều Quảng Lan cưỡi ngựa đi bên cạnh hắn, bất kể là tướng sĩ, tùy tùng đi theo hay thần tử tới đưa tiễn đều không hẹn mà cúi thấp đầu, làm bộ như không thấy gì cả.
Không phải là bọn họ thuận theo, chỉ là mấy ngày trước Quân Đồng ban xuống hai phần thánh chỉ, một phần phong Kiều Quảng Lan làm tướng quân và phần còn lại là tuyên chỉ ngự giá thân chinh, toàn bộ nghị sự điện chỉ thiếu chút nữa là bị lật ngược.
Kiều Quảng Lan dùng thân phận thần nữ vào cung, cùng ngày đã được phong phi, làm quý phi chưa được mấy ngày thì hồn phách hoàng thượng cũng câu đi mất. Sau đó hắn lắc mình biến hóa lại biến thành nam nhân hàng thật giá thật, thân phận lại còn là con trai của phản thần Kiều Đống Kỳ, bây giờ lại còn thay thế vị trí của đại tướng quân Bùi Phong, còn muốn xuất chinh cùng hoàng thượng nữa?!
Đây là chuyện quốc gia đại sự, đùa quá mức rồi!
Triều chính ồn ào, quân thần dồn dập dâng sớ. Thế nhưng đối mặt với khuyên can của bọn họ, Quân đồng chỉ đơn giản nói: “Trẫm đang ra lệnh, không phải đang hỏi ý kiến! Nếu như tất cả quyết định của trẫm đều bị thần tử nghi vấn, vậy thì trẫm còn xưng đế bằng cái gì đây?”
Thủ đoạn của y nhiều năm như thế người người đều thấy. Bọn họ thấy thái độ Quân Đồng cứng rắn như thế, trên triều không còn ai dám nói chuyện nữa, vì thế mới có cục diện ngày hôm nay.
Thế nhưng thái độ không nói lời nào cũng không đại biểu là mọi người đều thỏa hiệp.
Đại quân vừa mới khởi hành, bỗng nhiên lúc này có một người xông về phía Quân Đồng. Thị vệ lân cận sợ hết hồn, vội vã rút kiếm, chắn trước mặt Quân Đồng, kêu to “Hộ giá“.
Cung tên bốn phía đồng loạt kéo căng, dồn dập nhắm vào người kia, ấy thế mà kẻ kia đối mặt với tình thế này không hề sợ hãi, chỉ nói:“Bệ hạ, thần có lời muốn nói!”
Quân Đồng nói: “Lui xuống, Ngỗi Tín ngươi có chuyện quan trọng gì còn dám ngăn cản đại quân xuất phát?”
Sau khi y gọi ra cái tên Ngỗi Tín này, cơ bản Kiều Quảng Lan đã đoán được hắn sẽ nói cái gì —— Ngỗi Tín là phó tướng của Bùi Phong, là người của dòng chính được một tay Bùi Phong nâng đỡ, trước giờ gã luôn xem Bùi Phong như thần tượng mà sùng bái. Tính cách gã lỗ mãng lại có chút thẳng thắn, bấy giờ thấy Bùi Phong bị làm nhục thì làm sao có khả năng cam tâm chứ?
Quả nhiên, Ngỗi Tín quỳ gối trước mặt Quân Đồng lớn tiếng nói: “Thần liều chết tiến vào khuyên can, Kiều Quảng Lan là hậu nhân của tội thần, chỉ là kẻ nịnh sủng*, không thể trọng dụng, ấy thế mà vào quân doanh thì chẳng phải lại thành trò đùa sao? Bệ hạ không nên mang hắn theo, lại càng không nên để hắn thay thế vị trí của đại tướng quân! Tướng quân vì nước cúc cung tận tụy, bệ hạ lại làm chuyện này, chỉ e sẽ khiến cho các tướng sĩ thất vọng.”
*Nịnh sủng: dùng để chỉ những thần tử, có chức quan nhưng chỉ biết nịnh hót và nhận sự sủng ái của hoàng thượng chứ không có tài cán gì.
Quân Đồng theo dõi gã, không nói gì.
Trong không khí yên ắng, ánh mắt như có hình có chất. Mới bắt đầu, Ngỗi Tín còn thẳng cổ không chịu yếu thế, thế nhưng qua một lúc, đầu gã chậm rãi rũ đầu xuống, thái dương phủ kín mồ hôi lạnh, từ từ đọng lại trên trán gã.
“Khiến các tướng sĩ thất vọng sao?”
Lúc này, Quân Đồng mới thản nhiên hỏi: “Ngươi là tướng sĩ Bùi gia hay tướng sĩ Đại Tề? Ăn trong miệng, mặc trên người, là Bùi gia ban thưởng hay là bách tính cung dưỡng*?”
*Cung cấp và nuôi dưỡng
Ngỗi Tín há miệng cứng lưỡi, lưng lạnh lẽo, liên tục dập đầu, thế nhưng đến một câu cũng không nói ra được. Trong lòng gã cũng bởi vì câu này mà nhận ra sai lầm của bản thân. Uy nghi của Quân Đồng còn đó lại khiến cho gã cảm nhận được nguy hiểm cận kề. Không riêng gì gã, ngoại trừ Kiều Quảng Lan, những người bên cạnh đều nơm nớp lo sợ, người người bất an, bọn họ sợ đến mức cả đầu cũng không dám nâng lên.
Quân Đồng ghì cương, bình thản nói: “Xuất phát thôi.”
Thuộc hạ của Bùi Phong hôm nay muốn hợp lực ngăn cản Kiều Quảng Lan xuất chinh, bởi người như Kiều Quảng Lan nếu có thể thay thế được vị trí của đại tướng quân thì đó chẳng khác gì một cái bạt tai vào mặt của dòng chính Bùi thị cả. Bọn họ đã đồng hành cùng Bùi Phong nhiều năm như, sớm đã quen với phong cách hành sự duy ngã độc tôn không coi ai ra gì, tự cho là vì Đại Tề vào sinh ta tử, cống hiến rất nhiều, đương nhiên cũng cần được hưởng thụ quang vinh khác biệt, tuyệt đối không thể gánh chịu nỗi ô nhục này.
Cho nên đại quân vừa mới đi được một chút, phía sau lại có người thúc ngựa đuổi theo, miệng hô to: “Thỉnh bệ hạ đưa Kiều xướng nhân* trở về, dùng để ổn định quân tâm.”
*Những người làm nghề ca múa nhạc trong cung thời xưa. Mình không tìm được từ thay thế nên tạm để vậy, ai có cách thay thế gì hay thì phiền chỉ mình nhé.
Từ “xướng nhân” trong miệng kẻ kia chả phải từ tốt đẹp gì, ở trong cung, một vài đào kép hay nhạc sĩ được hoàng thượng sủng ái, đều được các thần tử gọi là “xướng nhân“. Rõ ràng Kiều Quảng Lan đã là tướng quân, người này lại kêu như thế, trên thực tế chả khác nào một loại sỉ nhục.
Trên mặt Kiều Quảng Lan ngược lại còn mang ý cười, nhưng sắc mặt Quân Đồng đã trầm xuống.
Kiều Quảng Lan vươn tay trái chặn trước mặt Quân Đồng, thúc ngựa quay người, đi về phía trước mấy bước, phát hiện người tới này là một đường đệ họ hàng xa của Bùi Phong, hình như tên là Bùi Thủ.
Hắn cười hỏi: “Vừa nãy ngươi gọi ta là cái gì?”
Mắt thấy Kiều Quảng Lan thúc ngựa đi về phía mình, kéo xa khoảng cách với Quân Đồng, Bùi Thủ hơi suy nghĩ, bỗng chốc giương cung cài tên, bắn một mũi về phía hắn.
Tuy rằng hắn cứng đầu nhưng cũng không điên. Mũi tên kia không phải muốn bắn chết Kiều Quảng Lan mà là muốn bắn chết ngựa của hắn dưới con mắt bao người, muốn khiến cho hắn chật vật ngã khỏi lưng ngựa, rồi mất mặt một trận.
Một con gà yếu ớt đến con ngựa còn cưỡi không vững như thế, làm sao còn mặt mũi nói cái gì là ra trận giết địch.
Tới lúc đó, tuy rằng Quân Đồng tức giận thế nhưng trước mặt nhiều tướng sĩ như thế cũng tuyệt đối không thể phạt mình. Huống hồ, Bùi Thủ còn bình tĩnh vì hoàng thượng còn phải trông chờ vào Bùi gia bảo vệ quốc gia. Xem mặt mũi Bùi Phong cũng không thể quá phận mà làm khó dễ.
Mắt thấy mũi tên này đang lao về phía đôi mắt con ngựa, Kiều Quảng Lan nhẹ nhàng kéo dây cương, bỗng nhiên đạp yên ngựa nhảy một cái rồi bay lên không, khoát tay áo rồi xoay người lại, ống tay áo đã quấn lấy mũi tên này. Ngay sau đó hắn đạp một cước bay ra.
Hắn mặc một thân nhuyễn giáp trắng bạc, phong thái bay bổng giữa không trung dị thường ưu nhã tựa như gió tuyết xoay vần, lại như một thoáng kinh hồng*.
*Kinh hồng: Tư thái nhẹ nhàng phiêu dật.
Bùi Thủ lắc đầu một cái, đột nhiên cảm giác cằm mình tê rần, gã bị mũi chân của Kiều Quảng Lan đá trúng, bay ra ngoài ngửa mặt lên trời, đụng vào đám người. Máu mũi gã chảy ra, giãy giụa hồi lâu nhưng không đứng lên được.
Kiều Quảng Lan làm như cái gì cũng không xảy ra, cũng chả thèm nhìn hướng gã. Sau khi hắn đá bay Bùi Thủ thì vươn mình bay lên, tiêu sái ngồi lên lưng ngựa của mình.
Hắn tiện tay nắm mũi tên trong tay một cái, nó đã gãy thành hai đoạn. Hắn ném nó lên người Bùi Thủ. Kiều Quảng Lan nhìn con ngựa mình vừa cưỡi này, bởi vì chắn kịp lúc cho nên ngựa thì không bị mũi tên bắn trúng mà trong móng trước cộm lên một cục đá nhỏ, có chút khập khiễng.
Kiều Quảng Lan nói: “Ai, ngựa làm gì sai đâu chứ, ngươi quá là thô bạo.”
Bùi Thủ vừa được người đỡ, khó khăn ngồi dậy, phun một ngụm máu, cả giận nói: “Ngươi, ngươi —— “
Kiều Quảng Lan cúi đầu, nở nụ cười tươi sáng với gã: “Tức giận hại thân thể đó.”
Quân Đồng thúc ngựa lại đây, không nói gì nhiều, kéo vai Kiều Quảng Lan trước mặt bao nhiêu người, sau đó vỗ vỗ bụi bặm trên người hắn rồi mới cười nói: “Đi được chưa?”
Kiều Quảng Lan cười tủm tỉm nói: “Được, đi.”
Quân Đồng giơ tay, kèn hiệu thổi lên, đủ loại quan lại quỳ xuống đưa tiễn, cũng không có người dám dị nghị gì nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn đại quân đi xa.
Trước kia, Kiều Quảng Lan chỉ từng nhìn thấy vai chính làm sao lợi dụng bàn tay vàng thu tiểu đệ mở hậu cung qua tiểu thuyết, thế nhưng lần này mới chân chính nhìn thấy rõ ràng ma lực của Bùi Phong. Dưới cái nhìn của hắn, một tên đê tiện vô sỉ hèn nhát như gã, nếu không phải có quan hệ với nhiệm vụ, vậy thì không đủ tầm để hắn nói chuyện thêm một câu. Ấy thế mà Đại Tề lại có nhiều tướng sĩ quyết một lòng vì Bùi Phong như vậy, quả thực giống như tà giáo.
Quân Đồng đến nơi đóng quân ở bên ngoài của Ngật Nhân Lĩnh. Lúc hai người tiến vào chạm trán các tướng sĩ, Kiều Quảng Lan liền cảm nhận được rất nhiều ánh mắt không mấy thân thiện. Hắn dựa vào trực giác nhìn sang, vừa khéo đối diện với vài tướng lĩnh xếp hàng nghênh tiếp Quân Đồng đang hung hăng trừng mắt nhìn mình.
Bọn họ nhìn thấy Kiều Quảng Lan nhìn sang, không những không dời ánh mắt, ngược lại vẻ mặt lại càng thêm hung ác, ý đồ muốn đe dọa tên tiểu bạch kiểm này.
*Tiểu bạch kiểm dùng để chỉ những chàng trai có mặt mũi thanh tú, trắng trẻo đẹp trai. Với nghĩa xấu thì để chỉ cả những người không đứng đắn.
Kiều Quảng Lan quay đầu lại nói với Quân Đồng: “Lúc thường ta nói ngươi khó ưa ngươi còn không tin, nhìn thấy không, người ta đều trừng ngươi kìa.”
Quân Đồng theo bản năng nhìn theo hướng hắn chỉ, vừa vặn nhận được những ánh mắt hung thần ác sát đó.
Quân Đồng: “...”
Tướng sĩ: “...”
Mịa nó, mách chuyện xấu còn mách đến mức hùng hồn như thế, ngươi có biết xấu hổ là gì không!
Tiểu tử này cũng thật là nông cạn ngu dốt, hơi được chút sủng ái đã không biết trời cao đất rộng, còn dám nói chuyện như thế cùng bệ hạ, không sợ bệ hạ chém ngươi sao?!
Thế nhưng làm cho bọn họ khiếp sợ và cực kỳ thất vọng, đó là, thoạt nhìn Quân Đồng không có chút y nào muốn chém Kiều Quảng Lan, mà ngược lại ánh mắt mắt bọn họ... có chút không vừa lòng...
Quân Đồng: “Hả?”
Mấy người vội vã quỳ xuống: “Bệ hạ thứ tội, thần không phải cố ý!”
“Chỉ là mắt thần bị cát bay vào!”
“Mẫu thân thần sinh thần không tốt, lớn lên nhìn hung ác.”
“Thần, thần, thần... Thần thấy hai người bọn họ trừng mắt, không rõ ý gì, cố ý học theo...”
Không chờ Quân Đồng nói chuyện, Kiều Quảng Lan đã không nhịn nổi cười ha ha.
Quân Đồng nhìn thấy hắn cười, cũng không khỏi cười theo, y ho nhẹ, không nhắc lại chuyện này nữa: “Được rồi, quân tình cấp bách, vào lều nói tình hình chiến trận một chút đi.”
Hết chương 66.