Vào lúc thế này hành động đúng đắn nhất hẳn là nên lùi về sau hoặc khom lưng né tránh mới đúng, thế nhưng Kiều Quảng Lan còn ở phía sau Lộ Hành, anh tuyệt đối không thể tránh né được. Anh lật tay, giũ roi dài ra, lạnh lùng lên tiếng: “Đạo Pháp Vạn Vật, Tĩnh Hoa Lăng Độ. Cút ra!”
Đầu roi tiếp xúc với bàn tay của quỷ phát ra tiếng “xèo xèo” nghe cứ như tiếng bị ăn mòn. Từ sau cửa truyền đến một tiếng hét thảm, bàn tay máu me và tiếng cười đều biến mất.
Lộ Hành giơ chân đá tung cửa, tay dùng thêm sức, sợi roi quất ra cứ như mũi tên tấn công thẳng về phía bóng tối tạo ra tiếng vang xé gió mạnh mẽ, ánh lửa trên sợi roi tóe lên cứ thế tiêu diệt tất thảy mọi thứ kinh dị. Từ đầu đến cuối Lộ Hành cũng không lùi một bước.
Mấy người bên cạnh nhìn đến sững sờ, bọn họ không nghĩ tới cậu sinh viên nam này ngày thường nhìn ôn hòa nho nhã vậy mà lại còn có một mặt thế này. Thế nhưng Kiều Quảng Lan lập tức nhíu mày rồi trầm giọng nói: “Sau cửa không đúng lắm.”
Lộ Hành sờ soạng trên tường một hồi mới bật được công tắc đèn, sau đó bọn họ bất ngờ phát hiện, sau cánh cửa kia cũng không phải cầu thang như thường, mà là... vô vàn ngã rẽ.
“10 phút đã trôi qua rồi, diễn viên đầu tiên của tôi, tôi không thể không dành cho cậu lời khen vì biểu hiện cực kỳ xuất sắc.
Giọng cười vang của thằng hề vang lên giữa không trung, Kiều Quảng Lan ngẩng đầu nhìn lên, hắn phát hiện nó vẫn mang theo mặt cười quái dị kia đứng bên lan can của hành lang tầng trên quan sát mấy người bọn họ.
Kiều Quảng Lan và Lộ Hành vừa liếc mắt nhìn nhau liền có thể giải thích được vấn đề “đây là thứ gì“.
Lộ Hành nói: “Nó đang khen tôi à?”
“Đúng, tôi đang khen cậu!” Thằng hề đứng ở đằng xa chỉ tay về phía anh, khoa trương ôm ngực. “Cậu rất xuất sắc.”
Lộ Hành: “...”
Kiều Quảng Lan cười lạnh nói: “Giả thần giả quỷ, Cút mẹ mi đi!”
Hắn đá cục đá trên đất một phát. Cục đá bay lên, tàn nhẫn đập vào đầu thằng hề, nó gào lên một tiếng thảm thiết rồi ngã thẳng xuống đất.
Kiều Quảng Lan: “...”
Hắn cảm thán nói với Lộ Hành: “Loại kỹ năng diễn xuất lố lăng này làm tôi hình như thấy được anh thứ hai đấy.”
Lộ Hành nói: “... Tôi phát hiện ra tôi ngày hôm nay luôn nhận được lời khen không mấy vui vẻ.”
Kiều Quảng Lan nói: “Muốn trách thì cũng chỉ có thể trách do anh trước khi ra khỏi cửa khoogn tự tính cho mình một quẻ trước thôi.”
Trong khoảng thời gian hai người đối thoại, thằng hề đã bật dậy khỏi đất rồi chỉ tay vào Kiều Quảng Lan cười nói: “Cậu cũng rất xuất sắc.”
Kiều Quảng Lan không hề thay đổi sắc mặt: “Tôi biết.”
Vai và lưng thằng hề run rẩy: “Làm sao bây giờ, tôi không nỡ trả thù cậu đâu, vậy thì tôi không thể làm gì khác hơn ngoài việc quên đi việc cậu xúc phạm tôi ban nãy, tôi tiếp tục công bố quy tắc trò chơi đây.”
Sắc mặt Lộ Hành phút chốc đã trở nên khó coi, Kiều Quảng Lan lại không tin mấy cái lời xàm xí này đề cao cảnh giác với hành động của đối phương. Hắn không nghĩ tới thế mà thằng hề lại không một chút ý định trả thù, nó trực tiếp nói: “Bây giờ cách cậu còn chưa đủ tư cách để có được ánh sáng.”
Tiếng nói vừa dứt, toàn bộ bóng đèn đều tắt ngúm, trong một mảnh đen kịt, thứ ánh sáng còn sót lại đó là vầng sáng sắc màu ấm nóng phát ra trên người thằng hề.
Kiều Quảng Lan nói: “Mi muốn bọn ta giao tiền điện sao?”
Thằng hề xoay vòng tại chỗ cũ, vẫy tay: “Từ khi thế giới này bắt đầu hình thành, trước giờ vẫn chỉ là màu đen. Không có ánh sáng, không có mặt trăng hay mặt trời. Chúa phán 'Phải có ánh sáng'! Thì mới có ánh sáng. Mà mạng của các cậu cũng chỉ như con kiến hôi, rơi tất cả vào trong khống chế của tôi, thần linh đã từ bỏ các cậu từ sớm rồi, vậy thì còn mơ tưởng đến ánh sáng nào nữa? Giãy dụa đi! Tìm kiếm đi! Nếu có thể sống sót đi ra khỏi những ngã rẽ này thì các cậu có thể có được ánh sáng. Mọi người, tôi rất mong chờ đến lần gặp gỡ kế tiếp.”
Nó nở một nụ cười sâu xa với Kiều Quảng Lan: “Đặc biệt là cậu, không được làm cho tôi thất vọng đấy nhé.”
Kiều Quảng Lan cười cười một tiếng. Thằng hề biến mất tại chỗ cũng mang đi một chút ánh sáng cuối cùng.
Kiều Quảng Lan nhỏ giọng nói: “Lộ Hành, anh phát hiện ra không? Động tác của nó nhìn cực kỳ cứng ngắc và phô trương, cứ như.... một con rối trong vở kịch trên sân khấu.”
Lộ Hành gật gật đầu: “Tôi quan sát cũng lâu thế nhưng không phát hiện trên người nó có thứ đồ gì có thể điều khiển được.”
Kiều Quảng Lan vô ý nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Thứ này rất khó làm.”
Đây là lần đầu tiên Lộ Hành nghe hắn nói ra một chữ “khó“. Vừa nãy ra tay chính diện với thằng hề là Kiều Quảng Lan làm, anh không biết Kiều Quảng Lan suy nghĩ thế nào, thế nhưng bây giờ đúng thật là bọn họ không có cách nào tìm được đường ra mà cũng không đả động gì được thằng hề kia, tạm thời chỉ có thể đi từng bước theo nó, đi đến đâu hay đó.
Lộ Hành nói: “Không có đèn cũng không sao, tôi vẫn sẽ luôn cạnh em. Chúng ta chỉ cần đi về phía trước là đến nơi thôi.”
Bỗng nhiên Kiều Quảng Lan xoay đầu. Trong bóng tối Lộ Hành không thấy rõ vẻ mặt của hắn lắm, anh chỉ có thể cảm giác được Kiều Quảng Lan hình như đang nhìn chằm chằm mình.
Anh không biết vì sao thấy trên mặt có chút nóng bỏng: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Kiều Quảng Lan nở nụ cười, “Đi thôi.”
Mấy người không thể nhìn thấy thứ gì trong bóng tối, mấy người bọn họ chỉ có thể lần mò đi về phía trước bằng trực giác, tất thảy mọi phán đoán đều chỉ có thể dựa vào thính giác và xúc giác.
Lộ Hành đi đầu tiên, Kiều Quảng Lan làm như vô tình hay cố ý mà thả chậm vài bước, trở thành người chặn sau.
Tuy nói rằng trong lòng hai người đều không có tình cảm gì với mấy người ở đây, thế nhưng bản năng vẫn khiến cho bọn họ lựa chọn bảo vệ những người bình thường không có pháp thuật như những kiến thức được dạy dỗ lúc nhỏ.
Kiều Quảng Lan càng đi càng cảm thấy không đúng.
Theo lý thuyết thì hắn là người cuối cùng, thế nhưng trên con đường yên tĩnh mà đột nhiên Kiều Quảng Lan cảm nhận được có tiếng bước chân sàn sạt vang lên sau lưng mình.
Hắn lặng lẽ làm như không phát hiện mà đi về phía trước, thế nhưng bước chân lại hơi chậm lại.
Xung quanh không hề có một tia sáng, loại nguy hiểm ẩn nấp trong thứ mà mình không biết này mới là thứ làm cho con người ta sợ hãi nhất. Được cái là bước chân của Lộ Hành đi đầu vẫn luôn ổn định vững vàng, lúc đổi lộ trình còn tri kỷ nhắc nhở. Điều này vô hình trung làm cho đoàn người theo sau anh có cảm giác cực kỳ an tâm.
Đi được vài bước, Lộ Hành nói: “Sắp phải quẹo.”
Ngón tay Kiều Quảng Lan vân vê chuỗi tràng hạt trên cổ tay.
Đoàn người trước mặt hắn rẽ hướng, Kiều Quảng Lan vốn dĩ còn theo sau bỗng nhiên nhanh chóng ngừng lại, lùi về sau vài bước. Sợi dây xuyên tràng hạt bị hắn cắt đứt, 18 hạt niệm châu bay ra: “Phá!”
Sau lưng Kiều Quảng Lan truyền đến một tiếng gào thét, cùng lúc đó âm khí tiếp xúc phải niệm châu tỏa ra ánh sáng chói lọi, chỉ dựa vào một thoáng sáng ngời này tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy ở cuối hàng bọn họ thế mà lại có một gương mặt quỷ to lớn!
Tiếng hô kinh ngạc liên tiếp vang lên, Lộ Hành lên tiếng: “Em có sao không?”
Anh chạy từ đầu hàng đến.
Kiều Quảng Lan quát lên: “Cúi người!”
Cùng lúc đó, hắn cũng quỷ một chân xuống đất, khụy người xuống, tránh được một đòn tấn công của quái vật, Lộ Hành sau lưng hô: “Đón lấy.”
Tiếng gió sượt qua tai, một thứ bay về phía hắn, Kiều Quảng Lan không quay đầu lại mà lật tay chộp được con dao găm Lộ Hành ném qua nắm chặt trong tay, đồng thời nghiêng người sang trái một cái.
Roi của Lộ Hành xé không khí đánh thẳng lại đây quấn lấy cổ của quái vật một cách chuẩn xác.
Kiều Quảng Lan nhân cơ hội phi người nhảy lên đạp trúng mặt con quái vật kia rồi ghim con dao găm vào họng nó.
Hai người phối hợp không có kẽ hở, chớp mắt đã tiêu diệt hoàn toàn con quái vật, một căn phòng cách đó không xa bỗng chốc sáng lên một ngọn đèn.
Kiều Quảng Lan nói: “À há, phần thưởng nhận được ngẫu nhiên khi đánh quái..”
Lộ Hành nói: “Đi thôi, chúng ta qua thôi, cứ đứng ở đây đánh nhau cũng không phải cách.”
Kiều Quảng Lan thuận theo ánh mắt của anh nhìn qua, phát hiện lại có vài con quái vật đi về phía bọn họ. Trong ánh mắt hắn lóe lên một tia nghi hoặc, hắn kịp thời quyết đoán: “Đi thôi!”
Mấy người ở giữa sợ đến mức ngu người, chỉ có hai người bọn họ có sức chiến đấu, Lộ Hành và Kiều Quảng Lan vừa đưa ra quyết định thì toàn bộ bọn họ lập tức đi theo.
Lộ Hành đi đầu tiên, bỗng nhiên nghe được phía sau rối loạn ồn ào, anh quay đầu lại, vừa khéo nhìn thấy con quái vật giương nanh múa vuốt vồ về phía Vưu Hải, sắc mặt anh bỗng chốc thay đổi. Anh vung roi ra, cùng lúc hô lớn: “A Lan.”
Kiều Quảng Lan cũng đi từ phía sau đến nở nụ cười với Lộ Hành, tiêu diệt con quái vật với anh.
Lộ Hành thở phào nhẹ nhõm: “Đúng là bị em dọa chết rồi.”
Kiều Quảng Lan nói: “Xin lỗi, vừa nãy hơi mất tập trung, không để ý. Đi thôi, vào phòng.”
Bọn họ đi vào gian phòng sáng đèn kia, mặc dù trong lòng mọi người đều hiểu là vào đây chưa chắc an toàn hơn là bao, thế nhưng xuất phát từ bản năng con người yêu ánh sáng sợ bóng tối thì có thể nhìn thấy thứ trước mặt thì như cởi bỏ được thêm tầng gánh nặng.
Lộ Hành đi đến bên cạnh Kiều Quảng Lan rồi ngồi xuống, ghé tai hắn nói nhỏ: “Cái thứ mới nãy là Cùng Kỳ* đúng không?”
*Cùng Kỳ này không phải Cùng Kỳ trong Sơn Hải Kinh trong truyền thuyết bên Trung đâu nha, anh em họ hàng cùng cha khác ông nội trùng tên được tác giả mượn thôi.
Kiều Quảng Lan gật gật đầu.
Lộ Hành nói: “Lạ thật, lá gan Cùng Kỳ rất nhỏ, bùa chú và pháp khí trên người chúng ta đều có uy áp, chúng nó làm sao mà điên đến thế nhỉ, giết một tên đồng bọn của chúng thôi mà chúng cũng bám riết không buông. Bình thường Cùng Kỳ thích nhất là quỷ mới chết, người sống cũng không tạo cho nó bao nhiêu hứng thú, chúng ta ở đây vừa không có...”
Lộ Hành nói đến đây bỗng nhiên dừng lại, anh quay đầu nhìn Kiều Quảng Lan, dù hắn rất bận rộn thế nhưng mặt vẫn luôn treo ý cười.
Lộ Hành nói: “Thì ra mới nãy em cố ý không ra tay là vì thế.”
Kiều Quảng Lan nói: “Nếu thông minh như thế còn bị anh phát hiện vậy không bằng anh đoán xem là ai?”
Lộ Hành nghe giọng điệu giễu cợt của hắn, khóe môi dâng lên ý cười: “Tôi đoán...”
Anh nói đến đây, đột nhiên cửa phòng bị gõ vang.
Một thanh âm bên ngoài hỏi dò vào đây: “Có ai không?”
Người nói chuyện trong phòng gần như đều im lặng trong chớp mắt, Kiều Quảng Lan chầm chậm đặt tay vào túi áo, cao giọng hỏi: “Ai thế?”
Người ngoài cửa vui vẻ nói: “Tốt quá rồi, đúng thật là có người. Tôi là khách của khách sạn này, vừa nãy đột nhiên tôi phát hiện đèn không sáng, sợ quá, các người có thể để tôi vào cùng được không?”
Kiều Quảng Lan nhìn về phía Lộ Hành nháy mắt một cái: “Anh nói xem được không?”
Lộ Hành nở nụ cười, bỗng nhiên giơ tay một cái, xấp bùa vàng trong tay anh xếp thành một dải bay ra ngoài dán thành một hàng nghiêm chỉnh trên cánh cửa, cánh cửa lóe lên ánh vàng óng ánh như được mạ thiếp vàng.
Lộ Hành nói: “Được thôi! Bùa chú chỉ chặn quỷ chứ không cản người, nếu như cậu vào được thì vào đi.”
Ngoài cửa hoàn toàn yên tĩnh, Kiều Quảng Lan nói: “Đây kiểu như là tìm người qua đường chết thay ấy, còn biết chọn đấy chứ...”
Lời hắn còn chưa dứt, bỗng nhiên Phạm Chí Ba ngồi ở cạnh cửa nhảy dựng lên, nhanh chóng xé một mảng bùa chú dán trên cửa xuống.
Cậu ta là người gần cửa nhất, động tác vừa nhanh vừa bất ngờ, Lộ Hành và Kiều Quảng Lan nhất thời không kịp ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn bùa chú bị xé xuống, ván cửa bất ngờ bị đục ra một cái lỗ to, Phạm Chí Ba còn chưa kịp phát ra một tiếng kêu sợ hãi đã bị một cánh tay kéo ra ngoài.
Kiều Quảng Lan vội vàng chạy về phía cửa, Lộ Hành nhanh hơn hắn một bước chạy tới giữ chặt cửa, vội nói một câu: “Em che chỗ này lại, tôi đi cứu cậu ta.”
Tay anh sờ cổ Kiều Quảng Lan một cái rồi vội kéo cửa chạy ra ngoài.
Kiều Quảng Lan chỉ kịp nói “Cẩn thận”, bóng dáng Lộ Hành đã biến mất trong bóng tối, hắn đứng cạnh cửa nhìn theo, Cao Hà sợ hãi kêu lên: “Mau đóng kín cửa, lát nữa có thứ gì đến thì sao giờ?”
Kiều Quảng Lan quay đầu liếc cô ta một cái, thờ ơ nói: “Ra sao thì ra, dù sao thì tôi cũng có bị gì đâu, tôi cần gì quan tâm cô chết hay sống?”
Cao Hà bị hắn nói như thế trước mặt mọi người thì bị nghẹn đến đỏ cả mặt. Kiều Quảng Lan cũng chẳng nói gì nữa, chỉ bày một trận pháp trên lỗ hổng chỗ cửa ngăn ngừa có thứ gì đó còn đi vào quấy phá. Sau đó hắn quay đầu quét mắt qua đôi tình nhân Cao Hà và Vưu Hải rồi bỗng nhiên hướng về phía Vưu Hải, hỏi: “Cậu vốn đã chết rồi sao còn ở đây?”
Vưu Hải hoảng sợ nói: “Mày nói nhăng gì thế?”
Mấy người kia cũng hoảng sợ nhìn Kiều Quảng Lan, hơn nửa là cho rằng hắn muốn nhân lúc Lộ Hành không ở đây để giết người. Mặt mũi Cao Hà lập tức trở nên trắng bệch, lặng lẽ né xa Vưu Hải một chút.
Kiều Quảng Lan xoay tay chỉ về phía gương treo trên tường, bày vẻ mặt nghiêm nghị mà nói: “Không có cách nào có thể thay đổi được cái chết. Nếu cậu đã không còn là người của thế giới này nữa thì nên tiến vào luân hồi, cứ ôm mãi chấp niệm một cách mù quáng cũng không có nghĩa lý gì cả đâu.”
Vưu Hải nhìn vẻ mặt hắn không như là có ác ý hay đùa giỡn, sắc mặt dần dần chuyển từ phẫn nộ thành sợ hãi, gã ta thuận theo ngón tay chỉ về phía chiếc gương của Kiều Quảng Lan mờ mịt nhìn theo, đột nhiên gã phát hiện trên trán mình bị thủng một lỗ to cỡ miệng chén, trên vết thương đang không ngừng chảy máu tươi.
Thì ra... Tôi đã chết rồi sao?
Gã hốt hoảng nghĩ vậy và rồi đột nhiên gã nhận ra trong tiềm thức gã vẫn luôn không muốn thừa nhận sự thực tàn khốc này —— gã đúng thật là đã chết rồi, gã chết trên con đường trốn thoát trong bóng tối ban nãy.
Trong mắt những người khác, vẻ mặt Vưu Hải cứ nhìn vào gương chằm chằm như thấy quỷ, cũng không biết gã ta nhìn thấy gì mà đột nhiên trợn mắt lên, sau đó nơi thái dương thủng một lỗ máu gã cứ thế ngã thẳng xuống.
“Trời ơi, đây, đây, chuyện gì thế này?!”
Thật ra vừa nãy Vưu Hải đã chết, thế nhưng bởi vì gã ta quá lưu luyến thế giới này và có dục vọng muốn sống mãnh liệt, điều này khiến cho gã ta không tự ý thức được cái chết của mình cho nên tiếp tục cùng những bạn học ở đây cố gắng tìm đường trốn chạy khỏi đây.
Tinh thần lực mạnh mẽ phủ kín gã trong phút chốc, che kín khí tức chết chóc, cho nên Kiều Quảng Lan và Lộ Hành đều không tự nhận thức được sự kỳ lạ ở chỗ Vưu Hải.
Mãi đến tận khi Cùng Kỳ bám sát không buông, Kiều Quảng Lan mới ý thức được chuyện không đúng. Cũng như Lộ Hành đã nói, trong số bọn họ không có linh hồn người âm, lúc bình thường Cùng Kỳ nhìn thấy cao thủ như hắn hay Lộ Hành sẽ không có cái gan đuổi theo mới đúng.
Cho nên sau khi Kiều Quảng Lan ý thức được điểm này mới cố ý không ngăn cản tấn công của Cùng Kỳ, chỉ là hắn muốn xem mục tiêu của Cùng Kỳ là ai, kết quả hắn phát hiện người đó lại là Vưu Hải.
Trên đỉnh đầu truyền tới một tiếng cười, nghe lơ mơ cứ như tiếng của thằng hề: “Người thứ 2.”
Kiều Quảng Lan không làm ra hành động mà cũng chẳng nói gì: “Xem ra người thứ nhất là Hứa Triệu Văn.”
“Nếu đã thông minh như thế, vậy thì không bằng đoán xem nào, người thứ ba sẽ chết là người xuất hiện bên này hay là bạn của cậu ở bên kia.”
Giọng nói vui vẻ truyền đến: “Phần thưởng là bây giờ tôi sẽ nói cho cậu biết một bí mật —— đó là, hung thủ giết chết Vưu Hải, chỉ trong mấy cậu thôi. Mau đến tàn sát lẫn nhau đi nào! Nói không chừng ai đó ra tay chậm thì người chết sẽ là cậu đó nha.”
Thằng hề cười một tràng rồi biến mất, bầu không khí kỳ lạ bao phủ cả căn phòng.
Bây giờ Lộ Hành và Phạm Chí Ba đã rời đi, Vưu Hải thì chết rồi, trong phòng này ngoại trừ Kiều Quảng Lan thì còn bốn người, 2 sinh viên nữ là Cao Hà và Tào Khiết, hai sinh viên nam phân biệt là Vương Bằng và Trịnh Triệu, mọi người nghi ngờ đánh giá lẫn nhau, trong lòng vừa sợ hãi vừa cảnh giác.
Ánh mắt Vương Bằng nhanh chóng rời khỏi hai sinh viên nữ kia, cậu ta liếc mắt nhìn Kiều Quảng Lan một cái, cảm thấy nếu thật sự người này muốn ra tay thì cũng không cần phải che che giấu giấu như thế, nếu lúc con quái thú vừa nãy xuất hiện mà hắn không cứu người thì ở đây không có ai sống được hết, nếu thế cũng chỉ còn sót lại...
Vương Bằng và Trịnh Triệu chỉ về phía đối phương, trăm miệng một lời hô lên: “Có phải là mày không!”
Kiều Quảng Lan như thế không tính đếm xỉa đến, hắn thờ ơ nhìn bọn họ.
Vương Bằng tức đến nổ phổi, nói: “Nhất định là mày! Trịnh Triệu, vừa nãy mày gần Vưu Hải nhất, hơn nữa quan hệ của mày với cậu ta cũng không hòa hợp, mày thế mà lại đi giết người!”
Trịnh Triệu nói: “Mày, mày, mày là kẻ ác mà đi cáo trạng trước à? Tao có gần Vưu Hải đâu, càng làm gì có chuyện đánh thắng được nó, bàn về sức mạnh chỗ này thì mày phải hơn mới đúng chứ? Mày muốn sống tiếp cho nên hắt nước bẩn cho tao thế à?”
Cao Hà và Tào Khiết lặng lẽ nhìn hai tên nam sinh kia tố cáo nhau kịch liệt, bọn họ cũng khó mà mở miệng kết luận được, dưới tình huống thế này, bên ngoài thì ngập tràn nguy hiểm, trong phòng thì tràn đầy ngờ vực căng thẳng, đúng là làm cho người ta không biết được thế giới này có chỗ nào là an toàn.
Bỗng nhiên, bên người có thêm một chiếc bóng cao lớn, Cao Hà quay đầu nhìn thấy Kiều Quảng Lan đi về phía bọn họ, dưới loại tình huống này mà vẻ mặt hắn còn hờ hững tự nhiên như thường, tạo cho người ta có cảm giác có thể dựa vào.
Trong lòng Cao Hà hoảng sợ, vô số chuyện cũ dâng lên đầu, trong lòng cô không biết là hối hận hay khổ sở nhưng đúng lúc này sinh ra một loại cảm xúc muốn đến gần hắn. Cô vươn tay nắm chặt một góc áo Kiều Quảng Lan mới thoáng an tâm một chút.
Kiều Quảng Lan cúi đầu nhìn cô ta.
Cao Hà run rẩy nói: “Giang Lỗi, cậu ôm tôi một cái đi, tôi sợ...”
Kiều Quảng Lan lạnh nhạt nói: “Cô sợ Vưu Hải đến tìm cô đòi mạng à?”
Câu nói này của hắn khiến cho cả căn phòng yên ắng lại, hai nam sinh còn cãi vã bỗng chốc câm lặng, Tào Khiết khiếp sợ trợn mắt, cả người Cao Hà như cứng ngắc lại đó.
Kiều Quảng Lan kéo áo mình về không chút lưu tình, hắn vươn tay ra phủi: “Trên tay cô có máu còn bôi lên đồ của tôi.”
Cao Hà nhìn bàn tay sạch sẽ của mình bất lực nói: “Tôi không có...”
Kiều Quảng Lan nói: “Đã đến lúc này rồi, cần gì bận tâm nữa.”
Từ sau khi giết người trong lòng Cao Hà vẫn luôn chột dạ, chỉ là cô không biết vì sao Vưu Hải không ngã xuống, cô còn tưởng là mình nhầm chỗ rồi. Mãi đến tận khi cô bị Kiều Quảng Lan xé toạc ra thò cô mới tái nhợt phủ nhận một câu, thật ra cô cũng đã sợ từ trước, dù sao cơ thể Vưu Hải còn nằm trong căn phòng này, cô không có tố chất tâm lý như giả vờ làm người bị hại.
Cô ôm đầu, lẩm bẩm: “Tôi cũng không muốn... Tôi không cố ý... Nếu tôi không giết anh ta thì tôi sẽ chết. Tôi thật sự rất hối hận, tôi sợ lắm, tại sao tôi lại phải nhận phong bì tiền kia chứ...”
“Đúng rồi, phong bì tiền!”
Cao Hà như lập tức nhớ ra gì đó, đột nhiên cô ngẩng đầu nói với Kiều Quảng Lan: “Tôi nói với cậu rồi, tôi không muốn hại chết Vưu Hải, là Phạm Chí Ba muốn gã ta đi chết! Đây là Phạm Chí Ba kêu tôi làm, tôi cũng bất đắc dĩ lắm! Chuyện này, không thể trách tôi được! Cậu nhìn đi vừa nãy cậu ta xé bùa rồi chạy ra ngoài, nhất định gã ta có âm mưu gì rồi!”
Kiều Quảng Lan thật sự cảm thấy lời này quá buồn cười: “Ý cô là, Phạm Chí Ba đưa phong bì tiền thuê cô giết Vưu Hải hả?... Với 200 đồng?”
Làm sao nghe ra còn có chút vui sướng không hiểu ra sao nhỉ?
Cao Hà vội vàng nói: “Là thật mà! Chẳng qua lúc mới đầu cậu ta tìm tôi không phải vì chuyện này...”
Vừa mới đầu giống như Kiều Quảng Lan và Lộ Hành đoán, Phạm Chí Ba tìm Cao Hà đúng thật là muốn thông qua cô để lấy ngày sinh tháng đẻ về, cậu ta đưa cho Cao Hà 5 vạn làm tiền đặt cọc, thế nhưng cậu ta không nói cụ thể tác dụng của tờ giấy kia, chỉ nói Cao Hà giúp mình lấy ra, Cao Hành nhìn thấy tiền nên nhanh chóng đồng ý.
Thế nhưng sau đó cô ta phát hiện thật ra chuyện này không hề đơn giản như trong tưởng tượng của cô. Vưu Hải giấu cái lọ kia cực kỳ kỹ, cô tìm mấy ngày cũng không thấy, Cao Hà cũng từng thử hỏi qua Vưu Hải nhưng gã lại cực kỳ cảnh giác, vừa nhắc tới chuyện này thì trốn tránh, có một lần còn nổi giận.
Cao Hà sợ làm cho gã nghi ngờ nên không dám hỏi, cũng không tìm được nữa. Chuyện này cứ trì hoãn mãi không xong, lúc bình thường cô gặp Phạm Chí Ba còn phải đi đường tránh. May mà trong lòng Phạm Chí Ba có quỷ cho nên không dám ép buộc Cao Hà, sợ cô ta nói chuyện này cho Vưu Hải, cho nên chuyện này của hai người lập tức cứng lại.
Hết chương 80.