Đặt Tư Không Tình nằm ngay ngắn trên giường, hắc hồ kéo chăn lên đắp cho nàng sau đó đi ra ngoài.
t/g : hắc hồ dùng miệng để kéo chăn nhé :idea:
Một lúc sau...
Tư Không Tình trừng mắt nhìn bóng người ngồi ở đầu giường, khó khăn cất giọng "...đại ca?" đại ca sao lại ở đây a?
"Nga? Muội còn biết có người đại ca này nữa sao?" Tư Không Dĩnh Kiệt nhíu nhíu mày nhìn vết thương trên các ngón tay của Tư Không Tình, giận dữ nói.
"Đại ca..." Tư Không Tình ủy khuất kêu lên, đại ca là đang giận sao?
"..."
Tư Không Dĩnh Kiệt thở dài, cầm bàn tay đầy vết thương của Tư Không Tình "Ta không cấm muội tập luyện chiến kỹ, nhưng muội lại không biết tự chăm sóc mình thế này...Muội làm ta lo lắng, Tình nhi..."
"...Muội xin lỗi." nàng không muốn đại ca phiền muộn vì nàng, lo lắng vì nàng như thế này.
"Tình nhi! Hứa với ta, muội sẽ không bao giờ tự ý làm tổn thương bản thân nữa, được không?" Tư Không Dĩnh Kiệt nhìn Tư Không Tình, buồn bã, hắn không thể ở bên cạnh muội muội cả đời vậy thì bây giờ phải tập cho nàng cách tự chăm sóc bản thân.
"Vâng, muội hứa!" Tư Không Tình mỉm cười đáp, đại ca phiền lòng thật không dễ chịu gì a.
Hắc hồ từ bên ngoài nhìn vào, khi nghe được câu nói của Tư Không Tình thì thở phào nhẹ nhõm, gì chứ? Nếu ngươi không chịu hứa mai mốt ngươi "tèo" thì ta cũng "tèo" theo luôn thì sao? Thật không uổng công chạy tới "mời" Tư Không Dĩnh Kiệt a.
"Tình nhi!!" Tư Không Dĩnh Thành hấp ta hấp tấp mở cửa rồi hấp ta hấp tấp tới bên giường, nhìn thấy các ngón tay của Tư Không Tình bị thương nặng lại hấp ta hấp tấp băng bó.
"...Nhị ca! Muội...xin lỗi." nhìn thấy Tư Không Dĩnh Thành yên lặng nhìn mình, Tư Không Tình có một chút chột dạ.
"..."
Tư Không Dĩnh Thành trầm mặt một lúc, sau đó thở dài "Không có lần sau!"
"Muội biết rồi..." nhị ca mà giận lên thì còn đáng sợ hơn đại ca a.
"Tình nhi!! Tình nhi!!" Tư Không Dĩnh Vũ tung cửa chạy vọt tới bên giường, ôm trầm lấy Tư Không Tình.
"Tam ca! Muội không sao..." Tư Không Tình vỗ vỗ lưng của Tư Không Dĩnh Vũ, nhẹ nhàng nói, tam ca thật sự rất đơn thuần a.
"Tình nhi bị thương!" Tư Không Dĩnh Vũ buông Tư Không Tình ra, sau đó thấy các ngón tay được băng bó thì...bật khóc.
"Muội bị thương không khóc, huynh khóc cái gì chứ?" nhìn Tư Không Dĩnh Vũ khóc, nàng cảm thấy rất tội lỗi a.
Tư Không Dĩnh Kiệt xoa đầu Tư Không Dĩnh Vũ "Được rồi! Dĩnh Vũ! Con trai thì không được khóc đâu!"
Sau một lúc thì Khả Y Dung và Tư Không Dĩnh Hành tới, khỏi phải nói, Tư Không Tình bị Khả Y Dung mắng lên mắng xuống, mắng được một lúc thì Khả Y Dung bật khóc...Tư Không Dĩnh Hành phải ôm vào lòng để dỗ dành.
__________ta là đường phân cách đáng thương________
5 năm sau, Diệp Thần dẫn 10 vạn binh đến biên giới Lam Thần tuyên bố chiến tranh.
Trong hoàng cung Lam Thần quốc
Tư Không Dĩnh Hành đọc xong bức thư tuyên chiến, tức giận ném xuống nơi các quan đại thần đang đứng "Trẫm chưa bao giờ nghĩ rằng, cuộc chiến đầu tiên lại là Diệp Thần quốc bắt đầu..."
"Phụ hoàng! Diệp Thần quốc không tuân thủ hiệp ước, xin phụ hoàng phái binh ứng chiến!" Tư Không Dĩnh quỳ xuống, chắp tay nói to.
Tất cả các quan đại thần đồng loạt quỳ xuống "Xin hoàng thượng phái binh ứng chiến!"
"Đại hoàng tử Tư Không Dĩnh Kiệt nghe lệnh!"
"Có nhi thần!"
"Ban lệnh bài tướng quân, chỉ huy 10 vạn binh đến biên giới ứng chiến!"
"Nhi thần tuân chỉ!"
Tư Không Dĩnh Hành đột nhiên nghĩ ra điều gì đó "Khổng Thiệu Thừa Tướng!"
"Có lão thần!"
"Trưởng Tử Khổng Thiệu Lưu Phong tài năng xuất chúng, ban lệnh bài phó tướng cùng đi đến biên giới ứng chiến!"
"Lão thần thay trưởng tử tuân chỉ!" Khổng Thiệu Lưu Quang vui vẻ ra mặt, con trai lão cuối cùng cũng có đất dụng võ rồi.
t/g : đây là chiến tranh đó nhé lão già :think: :think:
_____________ta là đường phân cách đáng thương________
Diệp Thần Quốc kéo binh đến biên giới Lam Thần Quốc gây chiến, một năm sau đó thất bại trở về nước.
"Khổng Thiệu Lưu Phong giết được tướng địch, có công lớn trong việc giữ gìn hòa bình, phong làm Tử Tinh vương gia, hiệu là chiến thần vương, ban..."
"Thần tuân chỉ!" Khổng Thiệu Lưu Phong nhận chỉ, sau đó mặt lạnh đứng lên.
"Đại hoàng tử Tư Không Dĩnh Kiệt, phong là thái tử, ban..." Tư Không Dĩnh Hành kín đáo liếc nhìn con trai của mình, dẫu cuộc chiến này nó không lập được công lớn, nhưng nó lại chỉ huy giỏi đến mức bên ta không thiệt hại dù chỉ là một binh lính, đáng khen, đáng khen a.
Tư Không Dĩnh Kiệt giật mình, sau đó hoàn hồn đáp "Nhi thần tuân chỉ!"